Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 254
Cập nhật lúc: 2024-08-01 17:23:32
Lượt xem: 250
Diệp Gia cạy đến nỗi ngón tay đỏ lên mới rốt cuộc gỡ được nút chết, mở ra thì thấy bên trong là một tờ giấy. Mặt trên chỉ viết ba câu, mười hai chữ.
Câu đầu tiên: Mở bọc y phục của ta rồi?
Câu thứ hai: khuyên nàng đừng lục.
Câu thứ ba: không ở trong đâu.
Diệp Gia:
Nàng không tin tà, thế nào cũng phải lục một lần. Bên trong toàn là y phục của Chu Cảnh Sâm, một bộ áo khoác một bộ áo lót. Trừ đó ra, đúng là không có vải màu đỏ tươi. Diệp Gia lại lấy đồ ra xem, kết quả phát hiện phía dưới cùng có một tờ giấy nhỏ: đã nói rồi mà nàng còn không tin?
Diệp Gia: "..." Người này có thuật đọc tâm hay sao! Sao mà nàng nghĩ cái gì cũng bị hắn đoán trước!
Mặt vô biểu tình cột bọc y phục lại cho người ta, thắt một nút chết. Không biết Chu Cảnh Sâm thắt thế nào, nàng không hoàn nguyên được, dứt khoát thắt bừa một chút. Thắt xong, Diệp Gia ném đồ lên trên bàn, cởi giày ngã đầu ngủ.
Xưa nay chất lượng giấc ngủ của nàng rất tốt, bất luận là buổi tối hay là giữa trưa.
Một giấc này ngủ đến giờ Thân mới tỉnh, tỉnh dậy vội vàng chuẩn bị đầu heo om, chuẩn bị thu thập nguyên liệu nấu ăn. Từ lúc mở cửa tiệm đến giờ, số lượng đầu heo tăng lên. Dù sao cũng không chỉ làm nửa ngày, cửa tiệm mở một ngày, tự nhiên phải cam đoan có đồ bán. Nhưng mà hai nhà thịt heo ở trấn trên cộng vào một ngày mới g.i.ế.c năm con. Vì đủ bán, Diệp Gia suy tư mãi, quyết định gia tăng lượng thịt bán và chủng loại bán.
Ban đầu chỉ có đâu heo om, bây giờ thêm thịt ba chỉ om, còn có ruột heo. Ruột heo om cùng thịt đầu heo và thịt ba chỉ không nấu cùng một nồi, cái trước làm món ăn nguội, thời gian om không lâu. Nhưng ruột heo có mùi, phải thêm gia vị om mới có thể che được hương vi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-254.html.]
Lúc Diệp Gia ngồi xổm bên cạnh giếng rửa ruột heo, A Cửu nhanh nhẹn đi đến: "Tỷ, ta có chuyện này muốn hỏi tỷ?"
Bình thường A Cửu ở Chu gia rất ít khi chủ động tìm người nói chuyện, bình thường toàn là Chu gia có việc thì hắn ta đi theo hỗ trợ. Đại bộ phận thời gian vẫn thật kiêng dè, bình thường sẽ không chạy tới trước mặt Diệp Gia. Diệp Gia bóp ruột heo rồi lật nó lại, ngẩng đầu nhìn về phía hắn ta: "Sao vậy?”
"Tỷ muốn vận chuyển dưa hấu và dưa lưới ra ngoài bán sao?"
Một tảng lớn dưa và trái cây trong hậu viện, chỉ mình người Chu gia thì ăn không hết. Mấy món dưa và trái cây này không để lâu được, qua mùa không ăn sẽ thối rữa trên đất. Ban đầu A Cửu nhìn chỉ cảm thấy ăn không xong thì thật tiếc, thật ra cũng không để bụng mấy. Nhưng hôm nay không cẩn thận nghe nàng và Chu Cảnh Sâm nói chuyện, dưa cống nạp hư thối trên mặt đất đúng là có chút đáng tiếc, lúc này nhịn không được đến đây đề một câu.
Diệp Gia sửng sốt, nghiêm mặt lên: "Ngươi có cách vận chuyển đi bán?"
Vẻ mặt A Cửu có chút khó xử, nhưng lại cảm thấy không có gì để giấu. Tỷ tỷ ruột và tỷ phu ruột của vợ hắn ta, đã xem như là người nhà hắn ta. Đấu tranh một lát, hắn ta gật gật đầu: "Ta có một con đường vận chuyển da lông đi khu Trung Nguyên, có thể bán đồ đến quan nội."
Diệp Gia: !!
Chuyện này đúng là kinh ngạc, Diệp Gia không nghĩ đến chuyện không có manh mối này của nàng lại đón được một niềm vui ngoài ý muốn: "Đại khái có thể chuyển bao xa?"
"Ký Châu là đủ."
Ký Châu, Diệp Gia nhẩm lại hai lần. Thật ra nàng có chút mơ hồ về bản đồ Đại Yên. Luôn cảm thấy bản đồ Đại Yên có chút giống với triều Đường thời cổ, nhưng mà nghe đôi câu vài lời của Chu Cảnh Sâm, lại cảm thấy không lớn đến vậy. Ký Châu này rốt cuộc là Ký Châu nào, có phải là cái địa giới nàng nghĩ tới hay không, nàng kỳ thật không chắc: "Vậy đường xa như thế, làm sao có thể cam đoan lúc đến nơi số dưa này của ta sẽ không bị hư? Dưa này nhiều nhất có thể để nửa tháng."
“Chuyện này...