Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 193
Cập nhật lúc: 2024-07-29 22:18:54
Lượt xem: 275
Quay đầu đi vê phòng thấy y phục đã được giặt hết, không còn việc gì làm thì còn có chút hoảng.
Diệp Gia cũng không nói cái gì, Dư thị thì không nhịn được mà bật cười nói với Diệp Gia vài câu: "Con thật biết cách làm lung lay lòng người."
Diệp Gia không cho là đúng. Nàng lung lay lòng người chỗ nào? Nàng đang cố gắng ngăn chặn khả năng nhỏ nhất có thể xảy ra, để ngăn chặn mọi người trở nên ngỗ ngược.
"Gia Nương,' Dư thị càng cảm thấy lúc đó ánh mắt của mình thật tốt, có quyết đoán thì có thể cứu mạng.
Có Diệp Gia làm con dâu ở bên cạnh, cuộc sống của bà ấy càng ngày càng yên tâm hơn, bây giờ Diệp Gia chính là người lãnh đạo của bà ấy: "Tối qua con và Doãn An có chuyện gì sao?"
"Hả?" Diệp Gia xử lý chiếc đùi dê xong, không hiểu lời này của Dư thị có ý gì: 'Không có chuyện gì.'
"Không có chuyện gì?" Dư thị chớp chớp mắt, nghĩ đến sắc mặt sáng nay của nhi tử thì bà ấy nhìn chằm chằm vào Diệp Gia với nét mặt càng ý vị thâm trường. Vừa nói vừa nhớ đến dáng vẻ ngày hôm qua của nhi tử, bà ấy chân thành nói một câu: "Hôm qua con cầm gậy đánh hắn đúng không? Quần của hắn còn bị rách."
Sắc mặt của Diệp Gia cứng đờ, ngước mắt nhìn về phía Dư thị. Dư thị ra vẻ không phát hiện, hỏi nàng: "Hôm qua thằng bé bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không?”
"À..." Diệp Gia có chút không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào. Có nghiêm trọng hay không, nàng cũng không biết chắc.
Hôm qua nàng uống say, lờ mờ nhớ ra mình đã làm gì, nhưng mà vẫn luôn từ chối nhớ lại.
Lúc này Dư thị nhắc đến thì nàng chỉ nhớ đến cảnh mình bóp được cái gì đó mềm mềm, sau đó còn bóp vài cái, sau đó là hình ảnh Chu Cảnh Sâm bất ngờ rồi đỏ mặt. Nhìn sắc mặt này của Diệp Gia, Dư thị lộp bộp trong lòng.
Đè thấp tiếng nói: "... Mất?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-193.html.]
"À, chuyện này..." Không nói rõ nhưng Diệp Gia hiểu, mặt của nàng không đỏ mà càng trở nên nghiêm túc hơn.
"Thật sự mất?" Tim của Dư thị đập mạnh, nhớ đến lúc bà ấy đến chỗ bẫy kia nhìn sau khi Chu Cảnh Sâm rời đi.
Trên cái bay còn dính chút máu, mặc dù không dính nhiều lắm, nhưng quần của nhi tử đã bị xé rách thành nhiêu mảnh, còn dính máu: "Trời al Vậy thì phải mời đại phu! Cái đứa nhỏ Doãn An này sao có thể nhịn được, xảy ra chuyện lớn như thế mà còn không lên tiếng, thảo nào lại nhanh chóng rời đi như vậy...'
"..." Diệp Gia quân bách, thật sự quan bách. Nàng không có ý tứ này, nàng chỉ có chút do dự, không biết nói như thế nào.
"Không được!" Dù sao thì Cảnh vương phủ cũng chỉ lại một người duy nhất như vậy, Doãn An và Gia Nương còn chưa viên phòng, làm sao có thể mất được. Sáng nay Dư thị cũng không nghĩ nghiêm trọng. Nhưng bây giờ lại bị dáng vẻ của Diệp Gia dọa nạt, cảm thấy sợ hãi: "Ta sẽ đến doanh trại một chuyến."
Diệp Gia thấy bà ấy vội vàng đứng lên muốn rời đi thì nhanh chóng giữ bà ấy lại: 'Không đứt không đứt! Chỉ là lúc đó con uống say cho nên lỡ bóp phía dưới hai lân!"
"Bóp phía dưới hai lân? Cái gì?" Dư thị đáp lại...
Diệp Gia: “...'
Nàng cúi đầu xuống, gãi gãi lỗ tai, cảm giác nóng đến phát hoảng. Diệp ngũ muội ở một bên thì đã sớm chạy không thấy bóng người, Diệp Gia cam lấy đùi dê bỏ vào giỏ trúc rồi đứng lên, quay đầu muốn đi: "Nương, thời gian không còn sớm. Con đi làm cơm, chúng ta cũng nên ăn trưa. Nương cứ ở bên này làm việc, con đi làm cơm..."
Nói xong liền muốn chạy, không biết Chu Cảnh Sâm đã trở về từ lúc nào. Mặt không biểu lộ mà đứng ở đó, cứng ngắc giống cái tượng gỗ.
Dư thị nhìn thấy Diệp Gia chạy đi thì xoay đầu lại nhìn Chu Cảnh Sâm không có nét mặt gì nhưng tai đã đỏ lên. Cúi đầu liếc xuống nửa người dưới của hắn, sau nó như ý thức được gì đó: "Bóp con... À.
Chu Cảnh Sâm nắm tay đặt ở môi dưới ho một tiếng, mạnh mẽ cắt ngang nụ cười của Dư thị: "Mau thân."