Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 180
Cập nhật lúc: 2024-07-29 22:13:50
Lượt xem: 240
Chợ sành của trấn Đông Hương bên này ồn ào hơn ở trấn Lý Bắc, hơn nữa địa điểm cũng lớn hơn nhiều. Tiến vào cửa lớn, Diệp Gia vừa ngẩng đầu thì đã nhìn thấy một chiếc lồng lớn. Bên trong chiếc lồng lớn có một đám người, tất cả đều nhếch nhác, không có hồn. Một người đàn ông hung hăng cầm roi quất quất thật mạnh vào cái lồng. Diệp Gia nghe thấy tiếng động kia thì cũng cảm thấy lành lạnh.
"Tây Vực bên kia đưa một nhóm tù binh mà bọn họ mới bắt được đến, bọn họ đều rất cường tráng!" Người đàn ông có bộ râu kia vung roi, nói: "Mau qua xem một chút đi!" Diệp Gia vừa liếc mắt qua thì lại vội vã thu hồi mắt, cùng Dư thị bác vào trong. Chợ sảnh của trấn Đông Hương mua bán nhiều đồ hơn, bán từ vật nhỏ là vải hoa cho đến vật lớn là súc vật. Cũng có người bán thịt, còn có người đặc biệt bán hạt giống. Dư thị đã sớm muốn trồng rau ở hậu viện, lúc này kéo Diệp Gia đi đến ngồi xổm trước chỗ bán hạt giống. Nàng xem qua thì cũng chỉ thấy đây là những loại rau ăn hàng ngày, Diệp Gia lại chú ý đến một loại: "Đây là hạt giống dưa hấu sao?"
Người chủ buôn bán là người đàn ông lai, vừa liếc mắt thì không thể phát hiện ra hắn ta là con lai, nhưng khi nhìn thấy mái tóc xoăn nhỏ thì có thể biết hắn ta chính là con lai. Hắn ta thấy Diệp Gia hỏi, hắn ta trợn mắt rôi nhìn sang. Sự thật rằng đã rất lâu rồi chưa có ai hỏi về hạt giống của dưa hấu, Diệp Gia là người đầu tiên hỏi hắn ta. Gương mặt của hắn ta lập tức cười tươi: "Vâng vâng, là dưa hấu."
"Bán hạt giống này như thế nào?" Diệp Gia muốn ăn dưa hấu ghê gớm, thời tiết ngày càng nóng. Nói đến đây, cường độ ánh sáng ở Tây Bắc rất thích hợp để trông dưa hấu. Nếu có đủ ánh sáng thì sẽ ngọt hơn ở Trung Nguyên. Diệp Gia nhớ rằng sau này trái cây ở Tân Cương ngọt nhất. Mặc dù vị trí lúc này của bọn họ không phải Tân Cương, nhưng Diệp Gia dựa vào khí hậu và tập tục người dân thì đoán chắc nơi này cũng không cách xa. Theo lý mà nói thì trái cây ở địa phương này sẽ rất tốt, nhưng bởi vì có nhiêu đồ đến từ nơi khác, người dân lại chủ yếu chăn thả, cho nên không có thói quen trồng trọt. Cứ thế cho nên có rất nhiều đồ ở đây mà mọi người không quan tâm đến. Diệp Gia không khỏi bừng tỉnh: "Vậy thì loại này bán thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-180.html.]
Chủ sạp kia có không ít loại hạt giống mới lạ, ngoại trừ dưa hấu thì còn có dưa lưới. Dưa lưới chính là dưa vàng Hami sau này. Bây giờ còn chưa phổ biến, chỉ có một số rất ít ở biên giới Tây Bắc. Nó không được bán ở ngoài chợ, nhưng lại có ở trong cửa hàng. Thấy Diệp Gia nhận ra số hạt giống này, thì cảm thấy nàng là người hiểu mấy chuyện này, hắn ta vội vàng lấy hết số hạt giống mới của mình mà chưa có người hỏi mua ra.
"Nếu như có thể mua nhiều thì ta sẽ bán rẻ hơn." Diệp Gia liếc nhìn, ngoại trừ hạt dưa hấu và dưa Hami thì nàng cũng không thấy nhiều thứ. Nhưng mà vẫn còn thứ nàng có thể nhận ra được, đậu hà lan. Sau này còn được gọi là "Vi". Vi rất phổ biến ở cổ đại, cũng không được tính là món gì mới lạ: “Cũng được, ngươi tính giá đi.'
Chủ sạp mua những hạt giống lạ này ở trong tay thương nhân tại Tây Vực, thật ra nếu không tự mình trông thì cũng không biết đây là gì. Nhưng dù sao thì cũng là đồ từ Tây Vực đưa đến thì phải có giá cao, ... Hắn ta ha quyết tâm mở miệng nói một lượng: "Cái này cũng chỉ có ở chỗ của ta, nhưng nơi bên cạnh chắc chắn không có. Nếu không phải thấy cô nương biết đồ thì ta cũng sẽ không bán như thế. Ít nhất là phải bán với giá một lượng bạc trắng."
Dư thị nghe thấy một lượng thì sắc mặt cũng lập tức thay đổi. Ba loại hoạt giống trên tay bà ấy cũng chỉ có mấy chục văn tiên. Cho dù những hạt giống này có hiếm có, nhưng không phải lúc trồng sẽ rất tốn công sao?