Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 176

Cập nhật lúc: 2024-07-29 22:12:51
Lượt xem: 223

Trên cánh tay có một vết thương, miệng vết thương còn để lộ ra thịt. Không hiểu sao ông ấy có thể chịu đựng được trong mấy ngày hôm nay, thấy thật đáng thương: "Ta sẽ dùng mạng sống của mình để báo đáp ơn cứu mạng. Từ nay về sau đông gia bảo ta làm gì thì ta sẽ làm cái đó. Đông gia, cầu xin người cứu mạng đại tôn nhi của ta..."

"Đã từng xem đại phu chưa?" Cứu mạng khẩn yếu, Diệp Gia kéo ông ấy đứng dậy: "Đại phu nói thế nào?"

"Trấn Lý Bắc loạn thành một nồi cháo. Tất cả mọi nhà trên trấn đều đóng cửa đi tìm nơi ẩn náu, y quán cũng đóng." Ông Tôn khóc không thành tiếng, thực sự là những chuyện này có thể bẻ gãy xương sống của ông ấy: "Lão già này chỉ có thể dẫn đứa nhỏ đến nhờ cậy đông gia."

"Ừ, ta hiểu." Diệp Gia vốn đang lo lắng cho nhà họ Tôn, bây giờ người đã đến đây thì nàng nhanh chóng bảo người lái xe lên trấn: "Y quán trên trấn còn chưa đóng cửa. Bây giờ đừng vê nhà, đến y quán trước."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-176.html.]

Ông Tôn biết cứu mạng quan trọng, lập tức gọi Diệp Gia lên xe, nhanh chóng lái xe bò lên trấn. Ở đây cách trấn cũng không xa, đi nơi cũng mới hết một khắc. Bây giờ xe bò đi rất nhanh, chỉ đi một lát đã đến. Y quán ở trấn Đông Hương lớn hơn trấn Lý Bắc, bên trong cũng có nhiều bệnh nhân. Lúc bọn họ đến thì có hai đại phu đang ngồi ở bên trong. Nhìn thấy ông Tôn ôm một đứa nhỏ có một vết thương lớn trên bụng thì lão đại phu liền đứng lên, nhanh chóng di ra. Không nói nhiều lời vô ích, lão đại phu bảo ông Tôn ôm người đi hậu viện. Dược đồng ở hậu viện nhanh chóng chuẩn bị một căn phòng, vài ngày nay ông Tôn còn chưa được chợp mắt. Tinh thần không tốt không nghe hiểu gì cả. Diệp Gia nghe hiểu, kiên nhẫn nghe rồi bảo ông Tôn đi theo mình. Đợi đến khi đặt đứa nhỏ giường, lão đại phu xem xét y phục của đứa nhỏ rồi lập tức bảo dược đồng đến cắt. Trên y phục đều là vết bẩn và máu, vải vóc tử dính ở miệng vết thương nhìn mà phát sợ. Căn bản là không xé được, chỉ có thể cắt đứt. Đợi đến khi cởi sạch y phục, lão đại phu kiểm tra miệng vết thương một lần thì có chút vui mừng: "Miệng vết thương được xử lý rất sạch, dường như được dùng rượu lau qua đúng không?”

"Đúng là đã lau qua.' Tốt xấu gì thì ông Tôn cũng đã từng là binh lính, tất nhiên biết nên xử lý miệng vết thương như thế nào: "Hôm nay trời nóng, miệng vết thương vẫn mưng mủ."

Tất nhiên là lão đại phu thấy vết thương bị mưng mủ. Nhưng dáng vẻ này đã tốt hơn rất nhiều so với vết thương chưa được xử lý, vết thương này đã được xử lý cực tốt. Thời cổ đại không có chất kháng sinh, cũng không có rượu cồn. Thời tiết càng ngày càng nóng cho nên vi khuẩn mới sinh sôi thành như vậy. Lão đại phu lại xử lý miệng vết thương của đứa trẻ một lần nữa, nhưng cũng không được tính quá nhẹ nhàng, Diệp Gia thấy vậy thì nhíu mày. Một người lớn như nàng còn cảm thấy đau, trong lúc hôn mê mà đứa nhỏ còn đau đến mức chảy cả mồ hôi lạnh. Nhưng dù có đau thì cũng phải xử lý sạch miệng vết thương. Nếu không thì vết bẩn ở bên trong sẽ tiếp tục làm nhiễm trùng. Lão đại phu xử lý xong vết thương, sau đó thì bắt mạch cho đứa nhỏ. Mạch tượng yếu còn bị sốt cao, cuối cùng thì thở dài một câu: "Nếu cứ sốt cao không giảm thì ta sợ sẽ ảnh hưởng đến tính mạng."

Nói xong, ông ấy đứng dậy đi vê phía trước viết đơn thuốc. Đến khi viết đơn thuốc xong thì họ cũng phải nhường chiếc giường này lại. Y quán tại thời cổ đại cũng không giống bệnh viện thời sau này, bệnh nhân có thể ở viện trị liệu. Căn phòng mà đại phu để trống là phòng của dược đồng, ban đêm hắn ta sẽ nghỉ ngơi ở đây. Nếu như đã xử lý xong vết thương thì đợi đến lân sau thay thuốc mới phải đến: "Hôm nay phải cố hết sức hạ nhiệt, nếu không thì không bị sốt c.h.ế.t thì cũng sẽ bị sốt đến phát ngốc. Nếu hôm nay giảm được nhiệt độ thì sẽ giữ được mạng sống. Mỗi ngày uống ba bát thuốc, sáng trưa tối uống sau khi ăn cơm. Ba ngày sau thì đến thay dược."

Loading...