Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 172
Cập nhật lúc: 2024-07-29 22:07:24
Lượt xem: 257
Món này vừa có thể ăn được vừa có thể giải nhiệt, thậm chí Diệp ngũ muội còn ăn đến mức không ngẩng nổi đầu, Dư thị cũng không nhịn được ăn thêm một bát.
"Hôm nay ăn mì lạnh này thật ngon." Bình thường Dư thị thường chú ý không đến lượng đồ ăn cho nên cũng không ăn quá nhiều. Bây giờ ăn hai bát mì lạnh thì bụng căn ra không đi nổi: "Nếu có thể bán món này thì sẽ thực sự rất lãi."
Diệp ngũ muội và Nhuy Tả Nhi ngồi xổm ở trên thêm cửa bưng bát ăn, nghe thấy lời này thì gật đầu lia lịa, bộ dáng ngoan ngoãn kia không kém Nhuy Tả Nhi bao nhiêu. Đây là lợi ích khi sống ở biên giới, có nhiều loại hoa quả của Tây Vực thông dụng sau này. Diệp Gia phát hiện trấn Đông Hương không chỉ có dưa xanh mà còn có dưa lạnh. Cái gọi là dưa lạnh chính là dưa hấu sau này, nghe nói là có người quay về mang chúng đến Đại Yên. Nhưng mà những loại trái cây này vẫn luôn là loại quý hiếm. Những nơi có vị trí địa lý tốt ở biên giới Tây Bắc thì có thể gặp được, còn ở Trung Nguyên thì cũng chỉ có những nhà quyền quý mới ăn được những loại trái cây này. Diệp Gia nghĩ đến dưa hấu có thể giải nhiệt thì không nhịn được mà đi hỏi, kết quả nó đắt đến mức nàng cũng không dám mua.
" Gia Nương, có muốn bảo Doãn An đến nhà nương của con xem một chút không?" Dư thị đã muốn nói lời này khi nghe tin nhà họ Diệp bị tập kích, trong lòng bà ấy không thích nhà thông gia họ Diệp này là một chuyện, nhưng con dâu nhớ đến nhà họ Diệp lại là chuyện khác. Dư thị có lòng nói: "Nhà họ Diệp c.h.ế.t nhiều người như vậy, không biết nhà họ Diệp có xảy ra chuyện...'
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-172.html.]
Nói đến chuyện này, Diệp ngũ muội l.i.ế.m đũa. Chôn mặt vào trong chiếc bát. Lông mày của Diệp Gia cũng nhăn lại, thật ra không chỉ có nhà họ Diệp, Diệp Gia cũng lo lắng cho một nhà ông Tôn ở Trương gia cầu. Đáng lẽ hôm qua khi ông Tôn rời đi thì nàng nên cản ông ấy lại một chút, cũng không biết lúc vê có gặp mã phỉ vào thôn không. Nếu như đụng phải, sợ là sẽ lành ít dữ nhiều: "Cũng không biết tình huống của Tôn thúc vào ngày hôm qua, nếu nửa đêm về thấy thổ phi..."
Nàng còn chưa nói xong thì đã đối diện với Dư thị, trong mắt của cả hai người đều trâm mặc.
"Chờ một lát ta sẽ đến khu đóng quân tìm." Chúng nữ cũng là nữ tử, thân hình nhỏ nhắn không quá mạnh mẽ, bên ngoài binh hoang mã loạn, nếu ra ngoài thì cũng giống như chất. Khoảng thời gian này không nên ra khỏi trấn Đông Hương. Diệp Gia có chút lo lắng cho Chu Cảnh Sâm, mặc dù biết hắn sẽ không chết, nhưng nếu bị thương nặng không c.h.ế.t thì cũng sẽ rất khổ. Diệp Gia cảm thấy vẫn nên đi tìm người khác thì sẽ ổn thỏa hơn. Đột nhiên lại nhớ ra nhi tử của ông Tôn Tôn Ngọc Sơn cũng ở Bắc doanh. Bây giờ Trương gia cầu xảy ra chuyện, chắc han là hắn ta sẽ biết nhiều chuyện hơn.
"Cũng không biết tình huống của Doãn An như thế nào." Dư thị càng quan tâm Chu Cảnh Sâm hơn, có câu nói là song quyên khó địch thủ bốn tay. Cho dù nhi tử nhà mình có võ nghệ, nhưng nếu gặp phải mấy kẻ khỏe mạnh thì cũng khó tránh khỏi chuyện bi thương: "Hôm qua hắn cũng rời đi vào lúc nửa đêm..."
Nếu như đều lo lắng như thế, Diệp Gia cũng không trì hoãn. Để Dư thị lấy y phục đã chuẩn bị cho Chu Cảnh Sâm ra, nàng mượn chuyện muốn gửi y phục cho tướng công để đến doanh. Bên trong doanh cũng đang náo loạn, từ sáng sớm có tin tức báo đến thì đã bắt đầu ồn ào. Làm loạn cả ngày nhưng vẫn không có kết quả. Diệp Gia đi đến cửa, hai lính gác canh gác ở ngoài cửa đang đứng, mồ hôi chảy ròng ròng. Nhìn thấy một nữ tử cầm túi lớn đi tới, lười biếng nhấc mí mắt. Diệp Gia giả vờ thành dáng vẻ của cô nương trẻ mới cưới chồng, nói thẳng là đến đưa áo cho tướng công.