Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 170
Cập nhật lúc: 2024-07-29 22:06:38
Lượt xem: 381
Thảo nào Diệp Gia lại đang tò mò xem hắn đang nhìn cái gì. Đang ngắm sao vào ban đêm sao? Nhất thời trong đầu ngây ngốc, nàng đặt chiếc chậu gỗ xuống rồi cũng đi đến gầy, học theo hắn nhìn về phía bầu trời. Nhìn nửa ngày, bầu trời thời cổ đại tối đen như mực, ngoại trừ đầy sao trên trời cùng mặt trăng thì không còn gì cả.
Rất lâu sau, Diệp Gia không nhịn được hỏi: "... Chàng đang xem cái gì?"
Chu Cảnh Sâm giống như cười nhẹ lại giống như không có, tiếng nói nhẹ tựa lông hồng cùng hơi thở mát lạnh. Hắn cúi đầu xuống nhìn kỹ Diệp Gia đang chớp mắt to nhìn mình. Thâm trầm nói: 'À... Đang suy tư nửa đời trước của ta."
Diệp Gia: “...'
An tĩnh. An tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng côn trùng kêu ở xung quanh.
Diệp Gia... Diệp Gia chỉ cảm thấy tức giận không nói nên lời. Hai bên má của nàng bắt đầu đỏ lên, bị đùa bốn xấu hổ, mặt đỏ đến mang tai. Quả nhiên sau một khắc cảm thấy xấu hổ, nàng không nhịn được mà nhấc chân lên, đạp một cái thật mạnh vào bắp chân của hắn, tức giận quay vê phòng đóng cửa lại: "Cut nhanh! Chờ ta tắm rửa xong mà còn nhìn thấy chàng ở trong sân thì ngày mai ta sẽ đến doanh trại báo cáo ngươi lấy việc công làm việc tư, tự tiện rời khỏi chỗ làm việc!"
Chu Cảnh Sâm cười ra tiếng, đứng đối diện cửa sổ nói một câu: "Vậy ta trở về, buổi tối nàng nhớ là phải đóng cửa sổ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-170.html.]
Nói xong, chờ trong giây lát. Trong phòng không có động tĩnh, hắn cúi đầu nhìn Điểm Điểm đang ngồi xổm ở trước cửa nhìn chằm chằm mình, cười một tiếng: "Ăn nhiều thịt chút, nhớ trông nhà. Nếu làm tốt thì lần sau ta sẽ đưa ngươi đi ăn ngon."
Sau một lúc, hắn rời khỏi nhà mới.
Diệp Gia ở trong phòng tắm rửa, tắm xong đi ra ngoài sân thì đã không còn ai nữa. Nàng xách nước tắm rửa đi ra ngoài, Diệp ngũ muội choàng một chiếc áo khoác đi đến, bỗng nhiên nói một câu: "Tam tỷ, tỷ định làm ăn như thế nào? Muội cũng có thể trợ giúp tỷ."
"Muội đi ngủ đi,' Diệp Gia không thích nói quá nhiều, ngáp: "Chờ đến khi ổn định lại thì nói tiếp chuyện này."
Diệp ngũ muội cắn cắn môi, lại trở ve phòng đi ngủ.
Hôm sau trời vừa sáng, có tin tức truyền tới trấn Đông Hương. Hoặc nói các khác là báo đến chỗ binh lính. Bởi vì nhà mới của Chu gia ở ngay bên cạnh cho nên doanh trại có động tĩnh gì thì bọn họ sẽ biết rất rõ. Trong đêm hôm qua, quả nhiên xảy ra chuyện. Không biết là đám mã phỉ kia can đảm không sợ c.h.ế.t hay là có người chỉ điểm, dưới tình huống tất cả binh lính rời khỏi trấn Lý Bắc, bọn chúng tập kích nhà họ Diệp và Trương gia cầu. Tối hôm qua nhà họ Diệp c.h.ế.t hơn 40 người, Trương gia cầu là thôn của ông Tôn. Cả thôn bị diệt, ngoại trừ một số người lén lút chạy vào hầm thì có thể trốn qua một kiếp, phần lớn người đang ngủ đều bị chặt đầu. Dê bò, lương thực trong thôn đều bị cướp sạch không còn một mống. Đầu óc Diệp Gia ong ong, nhìn Dư thị cũng đang tái nhợt. Lúc này cả hai người bọn họ đều có cùng một suy nghĩ.
Sợ hãi, nhưng cũng thấy vui.
Mã phỉ càn rỡ ức h.i.ế.p mấy trấn. Trấn Đông Hương cũng phải hứng chịu ảnh hưởng. Sáng sớm Diệp Gia và Dư thị lên trấn mua vật dụng hàng ngày, đến đâu cũng thấy người qua đường nói chuyện riêng thì thâm. Nói về thảm án ở Trương gia cầu, mặt của người nào cũng có nét hoảng sợ và đau buồn. Hoảng sợ là do mã phỉ ngang ngược hung tàn, buồn vì số phận thê thảm của những người bị tàn sát. Diệp Gia nghe thấy vậy thì cảm thấy rất khó chịu, nhanh chóng mua đồ rồi về nhà cùng Dư thị. Diệp ngũ muội đã sớm lau qua nhà một lần. Tiểu cô nương làm việc nhà rất tốt. Hôm qua cả nhà đã để hết y phục bẩn ở trong thùng, nàng ấy cũng đã giặt sạch sẽ. Lúc này được treo ở bên trên sân cỏ, bị gió thổi lắc lư. Có lẽ là biết vài ngày này Diệp Gia và Dư thị sẽ có nhiêu việc cho nên nàng ấy đã làm hết việc nhà.