Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 149
Cập nhật lúc: 2024-07-29 22:00:44
Lượt xem: 307
Ba khóm rau hẹ ở sâu sau không sao, lông gà trong sân trống không, nhưng bốn con gà và hai con dê Nhuy Tả Nhi nuôi đã được bà Vương nhốt trong hầm đất nhà bà ấy. Trừ những thứ đó ra không có tổn thất gì quá lớn.
"May là ta đã ôm rương tiền đi." Diệp Gia cực kì may mắn, hành động của nàng mặc dù có chút giống như yêu tiền như mạng, nhưng nếu như nàng không mang rương tiền đi, để ở trong nhà chắc chắn sẽ bị người ta lấy đi: "Neu không cả nhà lại phải uống gió tây bắc."
Dư thị cũng thấy may mắn, trong lòng còn có chút nghĩ mà sợ: "Nếu như đám người chờ hàng kia của Trình gia không có ở đây, chúng ta sợ là sẽ không gặp may mắn như thế."
Bà ấy vừa nhắc đến, trái tim Diệp Gia cũng trĩu nặng: "Cho dù như thế này, bây giờ chúng ta cũng an toàn."
Mặt mày Dư thị có chút u sầu, nhíu mày, dáng vẻ lo lắng.
Diệp Gia tất nhiên có thể hiểu được tâm trạng của bà ấy, chính là cảm giác bất an ăn bữa nay lo bữa mai. Vốn dĩ Diệp Gia còn muốn kéo dài thời gian, Lúc này thấy hàng rào tường sân nhà mình không chịu nỗi mấy cước nữa sẽ đổ xuống, bỗng nhiên hạ quyết tâm: "Nương, việc buôn bán của nhà ta tạm thời dừng lại trước, nhân lúc này bàn bạc một chuyện đi."
Dư thị đêm qua một đêm không ngủ, trong nhà loạn thành như vậy cũng không ngủ được, nên gật gật đầu đi ra phòng ngoài với Diệp Gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-149.html.]
Diệp Gia trâm ngâm một lát, mở miệt nói một câu dọa sợ Dư thị: "Ta có đề nghị, cả nhà ta đến trấn Đông Hương sống đi thôi."
Thời xưa, con người rất chú ý đến cội nguồn, thậm chí còn nghiên cứu về cảm xúc khi về cội nguồn, đa số mọi người đều có suy nghĩ "Nghèo thì không chuyển, giàu cũng không chuyển. Dù Dư thị mới sống ở thôn Vương Gia 3 năm, nhưng khi Diệp Gia nhắc đến chuyện chuyển nhà thì Dư thị đã lập tức có phản ứng bài xích. Dưới bối cảnh của thời đại này, con người sẽ cảm thấy muốn tìm một chỗ dừng chân rồi cắm rễ ở đó. Nó khác với thói quen đi khắp nơi của Diệp Gia.
Nhưng mà Dư thị cũng hiểu rõ lo lắng của Diệp Gia, đúng là vị trí địa lý của thôn Vương Gia không tốt. Nếu đã rời đi thì cũng sẽ có một ngày quay về. Hơn nữa nếu phía Tây có chuyện thì các thôn xóm thuộc trấn Lý Bắc cũng sẽ chịu gánh nặng.
Nhưng mà nhắc đến chuyện chuyển nhà thì Diệp Gia ngược lại nhớ đến chuyện khác. Người lưu đày thì làm sao có thể tự tiện chuyển đi được?
Nàng suy nghĩ ở trong lòng, cũng bất giác hỏi ra ngoài miệng. Nếu hỏi người ngoài chuyện này thì chắc hẳn bọn họ sẽ không biết nguyên nhân, nhưng Dư thị lại hiểu biết. Sự thật là, đại đa số người lưu đày đều bị xử lý khác nhau tùy theo tội của bọn họ.
Tội danh càng nặng thì khu vực lưu đày càng xa, cùng với đó là điều kiện hoàn cảnh, điêu kiện kinh tế, sinh tôn càng lúc càng kém hơn. Chờ đến đất lưu đày thì nhóm phạm nhân đó sẽ bị quan viên ở đó xét xử. Nếu quá nghiêm trọng, phạm nhân sẽ bị đưa đi lao động khổ sai hoặc vào quân đội; Nếu tội nhẹ thì sẽ được thả tự do khi đến đất lưu đày.
Tình huống của Chu gia thuộc loại tội nghiêm trọng trong những tội nghiêm trọng, dù sao thì cũng là tội mưu phản. Nhưng Chu gia là hoàng thất huyết mạch, cho nên bọn họ vẫn còn có chút hy vọng. Vốn là Chu Cảnh Sâm sẽ bị đưa đi lao động khổ sai, vậy mà hắn cũng có thể sống tự do tại nơi đây giống như Dư thị và nữ quyến ở Vương phủ. Điều tôi tệ là có người muốn cắt đứt dòng dõi của Cảnh Vương phủ.
Cảnh vương phủ không còn coi trai, chỉ còn duy nhất một người là Chu Cảnh Sâm thì lại bị đưa đi một mình, bị sung đi lao động khổ sai ở đất hoang Tây Vực. Nếu không phải vào lúc khai hoang Chu Cảnh Sâm bị người khác hạ độc thủ, nửa sống nửa c.h.ế.t cho nên bị thủ lĩnh Tây Vực ném ra thì có lẽ hắn sẽ không thể nào sống sót rời khỏi Tây Vực.