Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 143

Cập nhật lúc: 2024-07-29 21:58:57
Lượt xem: 343

Dọn nồi xong, Diệp Gia lại làm một món thịt dê xào rau, ăn kèm với ba món chay và canh trứng.

Ông Tôn mang theo hai cháu trai ăn ở Chu gia một bữa phong phú, hai trẻ thường xuyên ăn chút đồ ăn vặt gia gia mang về từ Chu gia. Sau một bữa ăn cơm Diệp Gia nấu, ngon đến mức suýt chút nữa gặm cả đĩa. Dư thị nhìn thấy thì bật cười, lại lấy chút mứt hoa quả cho hai đứa trẻ ăn.

Ăn xong trời đã tối, ông Tôn vội vàng mang theo hai đứa cháu trai rời khỏi Chu gia.

Dư thị dọn dẹp nồi bát chậu bồn, dỗ Nhuy Tả Nhi vào nhà ngủ. Mẹ chồng nàng dâu hai người mới có thời gian rảnh ngồi xuống nói chuyện.

Diệp Gia muốn mướn người, sắp xếp người làm việc thế nào vẫn là vấn đề. Kiến thức ở đây có rất nhiều nhưng nếu phải chia nhỏ ra thì nó liên quan đến sự thành công lâu dài trong kinh doanh. Theo suy nghĩ của Diệp Gia, không thể chia việc cho một người làm. Không thể bởi vì trả nhiều tiền công mà ném hết mọi việc ra ngoài, dạy người khác làm việc chỉ có thể dạy một phần, phương pháp làm cụ thể vẫn phải giấu ở trong tay người nhà.

Diệp Gia nói chuyện, Dư thị tất nhiên hiểu được. Đây cũng là lợi ích của việc đọc sách nhiều, năng lực phân tích mạnh hơn rất nhiều người chung thời đại.

Mặc dù ông Tôn làm việc ổn thỏa, nhưng Diệp Gia đã quen không thích dùng tiên bạc để thử lòng người. Vào thời cổ đại, không có luật bảo vệ độc quyền, chế tạo xà bông thơm cũng được coi là một kỹ thuật độc quyên. Giao tất cả cho người ngoài là không thể, nếu không sự phụ dạy đồ đệ c.h.ế.t đói cũng vô nghĩa.

Hai người bàn bạc một chút, quyết định chia cho ông Tôn công việc giã lá lách heo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-143.html.]

Thứ nhất nam tử khỏe, ông Tôn mặc dù đã có chút tuổi, nhưng khỏe hơn nhiều so với Diệp Gia và Dư thị. Cho thêm các loại vật liệu sau đó giao cho Diệp Gia. Về phần mài đậu tắm, Dư thị vốn định giao cho đứa cháu trai lớn của Tôn gia làm. Bị Diệp gia nói chuyện, cảm thấy đậu tắm vẫn được xem như là một trong số nguyên liệu quan trọng không thể thiếu để làm xà bông thơm, lập tức vẫn quyết định tự mình làm.

Tiết kiệm công sức không phải là con đường tốt nhất, dính đến làm ăn, Dư thị tất nhiên biết rõ nặng nhẹ.

"Vậy được, đến mai lá lách heo đưa tới, chúng ta dọn sạp hàng là có thể làm." Diệp Gia cảm thấy Dư thị quả nhiên là đối tác làm ăn tốt, bà ấy thông tình đạt lý biết phân tích, có rất nhiều lời nói với bà ấy đều hiểu rất nhanh.

Dư thị gật gật đầu, để chén xuống đứng lên. Đang chuẩn bị vào bếp giúp làm bột cho món bánh trứng hẹ cho sáng mai.

"Nương, tối này ta không làm." Diệp Gia vội vàng gọi bà ấy lại: "Sau này trời nóng nực, để bánh qua đêm mùi vị tất nhiên sẽ giảm đi rất nhiều. Nhà ta mỗi ngày chỉ bán ba trăm cái bánh, cố gắng làm mệt chút làm cho hoàn hảo. Bảng hiệu quây tây thi này của chúng ta cũng không thể vì trời nóng mà sập được."

Trời nóng thức ăn đúng là dễ hỏng, đặc biệt là thức ăn bọn hắn nấu. Từ trước đến nay Dư thị sẽ không bao giờ khoa tay múa chân ở lĩnh vực mình không am hiểu, Diệp Gia nói như vậy thì bà ấy sẽ nghe. Đúng lúc buổi chiêu rảnh rỗi, mẹ chồng nàng dâu hai người tắm rửa hóng mát trong sân.

Cũng sắp tới tháng sáu, tháng bảy tháng tám sợ là sẽ nóng bức. Không biết phải chịu đựng như thế nào ở thời cổ đại không có quạt không có điều hòa này.

Gió chiều thổi tới mang tới cảm giác mát mẻ, Diệp Gia cầm chiếc quạt hương bồ lớn quạt gió bỗng nhiên nảy ra ý tưởng: "Nương, nương nói xem sân nhà ta có phải nên trồng cây không? Trơ trụi như vậy, quá nắng nóng, có giếng cũng không chịu được."

Diệp Gia không nhắc tới thì Dư thị cũng không nghĩ đến, vừa nhắc đến, Dư thị quay đầu nhìn sân nhà mình cũng cảm thấy không ổn.

Loading...