Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 138

Cập nhật lúc: 2024-07-29 21:57:33
Lượt xem: 331

Bởi vì chậm trễ một lát, đã sớm đói bụng. Ông Tôn xưa nay thường xuyên chạy xe ở ngoài, quen mang theo lương khô trên người. Hôm nay buổi trưa đợi Diệp Gia ở ngoài ông ấy đã ăn hai cái bánh bột ngô khô. Diệp Gia thấy đoạn đường này đều nhờ ông ấy đưa đón, đến nhà gọi ông Tôn ở lại dùng cơm. Ông Tôn không có ý định đi ăn chùa, cũng có chút ngại ngùng.

"Như vậy đi Tôn thúc, ông đi đón hai đứa cháu trai ở nhà tới dùng cơm”" Diệp Gia suy tính trong lòng, lúc này sắc mặt rất nghiêm túc: "Đúng lúc có một số việc muốn nhờ Tôn thúc."

Ông Tôn nhìn sắc mặt của Diệp Gia, đoán nàng có lẽ có việc để ông ấy làm, suy nghĩ một lát cũng đồng ý.

Xe bò vừa đi, Dư thị cầm vải vụn từ trong nhà đi ra.

Nhụy Tả Nhi ngủ trong phòng, trong sân quá nắng, Dư thị cố ý chuyển ổ của Điểm Điểm vào nhà chính. Lúc này Điểm Điểm đang ngẩng đầu trong nhà, nhìn thoáng qua Diệp Gia, lại chậm rãi nằm sấp ăn. Dư thị đầu tiên là nhìn thấy Diệp Gia nắm chặt y phục và búi tóc bị lệch, trong lòng vui mừng, rủ mắt xuống lại xem xét trên mặt của nàng, hai gò má hồng nhuận sáng bóng.

Bà ấy kìm nén sự vui vẻ trong lòng, bước nhanh đi tới: "Gia nương, có gặp được Doãn An không?”

"Gặp được, người cũng không tệ lắm." Diệp Gia gật gật đầu, rồi sau đó lấy ra mười sáu lượng bạc từ trong n.g.ự.c kiếm được trên đường đi.

Dư thị vốn còn muốn hỏi nhiều vải câu, hỏi rõ ràng nàng gặp Chu Cảnh Sâm có nói chuyện cẩn thận không. Nhưng vừa nhìn thấy mười sáu lượng bạc này đã ném chuyện kia ra sau đầu, ngạc nhiên nói: Đây là... làm được việc buôn bán xà bông thơm?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-138.html.]

"Ừm, đây là khoản thanh toán đầu tiên của Thao Thần Hiên ở trấn Đông Hương, tương lai có thể tiếp tục cung cấp hàng hay không, phải xem tình hình bán."

Đôi mắt Diệp Gia sáng lấp lánh, tràn đầy hi vọng: "Nương, việc buôn bán xà bông thơm này chúng ta có thể làm lâu dài, bán được nhóm hàng đầu tiên. Nhóm thứ hai có thể không chỉ cần mười miếng. Ta đã hỏi người làm trong cửa hàng, lượng tiêu thụ xà bông thơm hàng tháng của Thao Thần Hiên khoảng trăm miếng. Ta không chiếm toàn bộ số lượng này, tương lai ít nhất phải chiếm một nửa. Phải nhanh chóng làm nhóm mới."

Dư thị tất nhiên biết rõ, lợi nhuận xà bông thơm này quá lớn. Trừ đi nguyên liệu, có thể kiếm được gấp mười lần. Có thể kiếm được nhiều hơn việc bọn họ bày quầy bán thịt đầu heo mệt gần chết: "Chủ quán kia có nói khi nào cho chúng ta câu trả lời chắc chắn không?"

"Ta đã để lại địa chỉ cho hắn." Trước đó Diệp Gia đè nén sự hưng phấn này lại, bây giờ mới thể hiện ra được: "Tạm thời chờ đã."

Nhưng mà đã muốn làm, vậy thì phải nắm chặt thời cơ.

Xà bông thơm không giống đồ ăn hôm nay làm ngày mai bán, xà bông thơm chế xong còn phải đợi phơi nắng cho khô. Với thời tiết như bây giờ, ít nhất phải đợi mười ngày. Dư ra mấy ngày cho chắc chắn. Diệp Gia suy nghĩ nếu một miếng lá lách heo mới chế được mười bốn mười lăm miếng, muốn chiếm được một nửa số lượng, ít nhất phải có bốn lá lách heo mới đủ. Thứ hai dùng nguyên liệu cũng phải tích trữ, chọn mua cần tốn sức, mài bột đậu cũng tốn thời gian. Bắt đầu làm xà bông thơm đến khi nặn thành hình ít nhất cần một hai ngày. Có kế hoạch, nếu muốn làm, ít nhất phải dừng kinh doanh ba bốn ngày.

Chuyện buôn bán sạp hàng không thể ngừng, Chu gia không phải chỉ làm buôn bán giống nhau, rất nhiều việc phải làm cùng lúc.

Thịt đầu heo cần phải xử lý, muốn kho cũng phải chế nước kho. Rau hẹ cũng cần xử lý, buổi chiều còn phải làm bánh mang đi bán vào sáng sớm ngày hôm sau. Mặc dù mỗi chuyện cũng không tính là quá mệt mỏi, nhưng công việc chồng chất lên nhau sẽ trở nên nặng nề.

Diệp Gia và Dư thị đều không phải người quá khỏe mạnh, có cơ thể khỏe mạnh có thể gánh vác được. Lao động cường độ cao như vậy lâu dài, hai nàng nhất định sẽ mệt mỏi phát bệnh. Nhưng nếu như ngừng làm, lại sợ ảnh hưởng đến việc buôn bán đồ ăn.

Loading...