Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 129

Cập nhật lúc: 2024-07-29 21:54:19
Lượt xem: 382

Vừa hô giá ba mươi lắm văn, dọa đến không ít người. Diệp Gia cũng không sợ, có người rõ ràng muốn ăn lại tiếc rẻ, Diệp Gia cầm miếng nhỏ nhúng xuống, đưa cho bọn họ hai miếng thịt đầu heo trộn ăn thử.

Phương pháp bán hạ giá ăn thử như thế này có thể nhìn thấy ở khắp các siêu thị thế hệ sau, bây giờ lại không nhìn thấy nhiều.

Không thể không nói, một chiêu này dùng rất đúng chỗ. Người ăn thử một hai miếng thịt đầu heo kho sẽ không thỏa mãn, có vài người có tâm tự chiếm lợi tới nếm thử hai miếng. Ăn một đũa phát hiện mùi vị quả thực hút người, không mua cũng mua. Dư thị bây giờ cũng đã biết cách nói chuyện, vừa đưa cho bọn hắn thử một đũa vừa nói: "Thời tiết càng ngày càng nóng, mỡ lợn ăn phát chán, có thịt nguội cắt lát nhắm rượu thì ngon hơn."

Hai mươi cân thịt đầu heo, năm sáu người ăn thử, trong đó có một đại hán mặt đỏ một hơi mua ba cân

"Cắt cho ta miếng mũi heo này. Ta thích ăn phân xương sụn này, dai ngon!"

"Đại ca biết ăn uống, mũi heo này đúng là rất dai ngon!" Diệp Gia cắt xong cho hắn ta, bỏ hết nguyên liệu vào tưới nước dùng ngay trước mặt mọi người, trộn trước mặt mọi người. Mùi cay và mùi tỏi xông thẳng lên mũi, thơm đến chảy nước miếng.

Đại nương cao khỏe ở bên cạnh đang ăn hai đũa móc túi tiền ra, móc ra mua nửa cân. Những người khác nhìn thấy thật sự là rất thèm ăn, nhất là Diệp Gia cố ý đứng ở đầu ngọn gió, mùi vị kia bị gió thổi qua, thật sự giống như câu vào trong lòng người khác. Mấy hán tử thèm ăn cắn răng một cái, mua một cân hai cân. Diệp Gia cười híp mắt trộn nó cho bọn hắn trước mặt mọi người, chớp mắt đã bán được gần mười cân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-129.html.]

Bán thịt vẫn là hán tử sẵn sàng chỉ tiền hơn phụ nhân.

Dư thị ngồi ở một bên lấy tiền, tim đập thình thịch. Không vì chuyện gì khác, nghe thấy tiếng tiền động đập ở trong rương tiên quá êm tai.

"Đến mai có nên làm nhiều chút không?” Nhanh như thế đã bán được một nửa, nhiều hơn ngoài dự kiến. Dư thị vốn nghĩ dân bản xứ ít ăn thịt heo, ăn thịt đầu heo sợ lại càng ít hơn, ai ngờ đồ ăn ngon thì không phân biệt loại thịt. Người ở trấn Lý Bắc bên này không giống nhà giàu trung nguyên kén chọn, ăn cái gì cũng không nói kiêng kị: "Nương thấy sợ là bán không bao lâu sẽ bán hết sạch."

Nhìn thấy trời càng ngày càng nóng, sắp đến buổi trưa. Người bận rộn cả buổi sáng đến giờ này đều đã đói bụng. Mùi thơm truyền tới, càng ngửi càng đói. Diệp Gia cười híp mắt đứng đấy, cảm thấy hôm nay gió thổi đến thật đúng là tốt.

Một mâm thức ăn nhỏ để thử chỉ còn lại một chút đáy, Dư thị có chút đau lòng, nhìn thấy Diệp Gia lại trộn một chút thả vào trong. Đợi không đến nửa canh giờ, mười cân thịt đầu heo còn lại cũng đã bán xong. Dư thị sợ lát nữa không mua được đầu heo, Diệp Gia làm việc ở đây, bà ấy vội vàng đến sạp thịt mua lại hai cái đầu heo lớn rồi thở hổn hển xách về. Hai người đói đến mức bụng kêu ùng ục, buổi sáng ăn một cái bánh không chống được cơn đói, lúc này đã tiêu hóa sạch sẽ. Diệp Gia yên lặng tháo khăn trùm đầu xuống, để hơi nóng bên trong tản ra ngoài.

Mẹ chồng nàng dâu hai người lại mua thức ăn, cho ông Tôn một bọc nhỏ thịt đầu heo còn lại, bảo ông ấy mang về ăn.

Ông Tôn từ sau khi cho Chu gia thuê xe, thường xuyên được ăn đồ ngon. Thời gian còn dài, ông ấy cũng không già mồm, im lặng không một lời giúp đỡ Chu gia làm việc. Ví dụ như Diệp Gia nói muốn mua cái cân, muốn làm giá gỗ nhỏ, ông ấy có thể tìm người mua lại với giá rẻ.

Bởi vì bán được hai mươi cân thịt đầu heo, kiếm được bảy trăm văn. Không tính là kiếm được quá nhiều so với bánh, nhưng nghĩ đến những gì đã ăn trong nhà còn tặng cho người ta, giữ lại ba cân thịt cổ heo.

Loading...