Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 127
Cập nhật lúc: 2024-07-29 21:53:46
Lượt xem: 267
Trấn Lý Bắc chỉ có một nhà bán thịt chín, tây nhai bên kia bán thịt bò thịt dê. Thịt dê thịt bò đắt hơn thịt heo nhiều, thịt bò kho tương bán một lượng hai một cân. Diệp Gia đang suy nghĩ giá tiền này của mình không biết có thể cao lên một chút không.
"Nương cảm thấy thịt của chúng ta bán ba mươi văn một cân có thể bán được không?"
Lời này đã hỏi khó Dư thị, không có nhiều người trên trấn ăn thịt. Trong thôn đa phần đều là quanh năm suốt tháng ăn tết mới ăn mặn, cũng chỉ có Chu gia có một con dâu làm được việc, bọn họ mới thường xuyên được ăn ngon.
"Khó mà nói." Dư thị thật ra có chút lo lắng bán không hết: "Hay là bán thử trước một chút xem thử."
Cũng chỉ có thể như vậy. Vạn sự khởi đầu nam, mò đá qua sông.
Nhắc mới nhớ, bán thịt chín khác bán bánh. Dù sao ăn thịt cũng không thể tiện tay câm một bọc đồ là có thể lấy đi giống như bánh. Thịt phải cắt theo cân, phải cân lên, còn phải cho nước tương trộn vào. Sáng mai làm nước dùng chắc chắn không kịp, Diệp Gia phải chế nước dùng xong trước mới được, lại làm một cái nồi chứa thật sâu. Đóng kín nắp nồi, sợ ngày mai lắc đổ ra ngoài. Dư thị và Nhuy Tả Nhi hỗ trợ lột tỏi, hai người im lặng không một tiếng động lột được rất nhiều tỏi, để Diệp Gia cắt nát cam bát nhỏ sắp xếp gọn. Rau thơm và cần tây cũng rửa sạch cắt gọn.
Diệp Gia cẩn thận kiểm tra mọi thứ, cảm thấy chưa đủ, còn cần một cái thớt gỗ lớn và một cái cân nhỏ.
"Nương, ta còn cần một cái giá đỡ gỗ nhỏ." Diệp Gia suy nghĩ khi cắt thịt phải có giá đỡ gỗ dựng lên: "Chính là giống như cái giá đỡ để bày bán bánh ngọt cắt trên bàn chặt. Nếu không, ngày mai sẽ khó mà làm được, không dễ dàng."
Dư thị nghe nàng nói chuyện cũng hiểu được, cau mày nghĩ: "Những thứ đó trong nhà không có. Đi tìm thợ mộc làm cũng không kịp.'
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-127.html.]
"Đúng vậy, đã muộn vậy rồi."
Diệp Gia nghĩ hay là đến mai dùng bàn vuông của nhà bếp tạm một hôm trước. Nhưng mà cái cân thì nhất định phải có, chính là loại cân nhỏ. Dư thị ngồi trên ghế không nói gì, chốc lát võ tay, đi vào trong phòng bưng chút điểm tâm của Nhuy Tả Nhi ăn lại đi ra ngoài.
Chu gia không có cân nhỏ, nhưng bà Vương hàng xóm lại có.
Dư thị lần đầu đi mượn đồ, có chút xấu hồ. Bà Vương thấy dáng vẻ này của bà ấy, chủ động mở miệng hỏi bà ấy. Đã ăn của Chu gia nhiều đồ tốt như vậy, ngươi tốt với ta, ta đương nhiên cũng tốt với ngươi. Giữa làng xóm với nhau chính là có qua có lại như vậy. Bà Vương biết được việc Chu gia muốn buôn bán thịt đầu heo, nghe Dư thị nói không có bàn vuông nhỏ để dùng, bà ấy còn lấy giá đỡ thấp nhà mình dùng để bỏ đồ ra cho mượn. "Thục nương, ngươi xem lão cái giá đỡ này có thể dùng được không?"
Thục nương là khuê danh của Dư thị, nhà mẹ đẻ Dư thị họ Dư, khuê danh là Minh Thục. Bà Vương không biết tên của bà ấy là Minh Thục, nên gọi bà ấy là Thục nương.
Dư thị nhìn thấy gần giống, quay về gọi Diệp Gia tới.
Diệp Gia xem xét, đã qua thử độ cao một chút. Dựa vào chiêu cao của nàng đặt cái thớt gỗ lên trên kệ, thái thịt được. Có thể sử dụng ngăn tủ, bà Vương cũng vui vẻ: "Cam dùng đi, giá đỡ này ta đặt trong nhà cũng không có tác dụng gì.'
Diệp Gia đâu thể nào dùng không đồ của người ta? Nông dân từng li từng tý đều là đồ tốt. Huống hồ một cái giá đỡ gỗ lớn như thế. Diệp Gia vội vàng nói chỉ mượn dùng hai ngày, đợi nhà mình đến chỗ thợ mộc làm xong giá đỡ đúng cỡ, sẽ trả lại cái này ngay lập tức.
Bà Vương không vội, tối hôm nay ăn một bát thịt đầu heo kia rất ngon, ngon đến mức bây giờ trong miệng bà ấy vẫn còn mùi vị ngon miệng kia.
Diệp Gia và Dư thị khiêng ngăn tủ vê, lại mượn bà Vương cái cân nhỏ.