Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 106
Cập nhật lúc: 2024-07-29 21:47:33
Lượt xem: 462
Diệp Gia tất nhiên cảm tạ liên tục, Quách Hoài uống rượu nên mặt đỏ bừng, liên tục xua tay tạm biệt mấy người.
Dư thị dọn dẹp sạch sẽ canh thừa thịt nguội trên bàn, thấy nhi tử ngồi bên cạnh trâm tư, không khỏi nhìn hắn nhiều vài lần. Thấy mí mắt hắn hơi khép, vẻ mặt nặng nề. Ngẩng đầu nhìn Diệp Gia một chút.
Diệp Gia không chú ý, xoay người đi ra ngoài phòng.
Diệp Gia đi ra ngoài phòng ôm chó con của nàng vào, cẩn thận làm ổ của nó ở bên cạnh giường của mình.
Dư thị thở dài, dọn dẹp đồ đạc xong thì đi làm bánh cho sáng mai cùng với Diệp Gia. Hai người bận rộn một ngày thật ra cũng hơi mệt chút, nhưng chuyện kiếm tiền dù có mệt mỏi vẫn phải làm, cánh tay Diệp Gia đau nhức vì phải đảo nội tạng heo cả buồi chiều. Suy nghĩ một lát, chạy vào nhà gọi nhân công miễn phí của nàng nhào bột thay nàng. Đợi đến khi đụng hắn mấy lân, người này mới ung dung ngẩng đầu, lúc này Diệp Gia mới phát hiện không đúng.
Chu Cảnh Sâm dường như uống hơi nhiều rượu, có chút say.
Diệp Gia chưa từ bỏ ý định, say rượu cũng phải làm việc cho nàng. Cho nên tiến đến trước mặt hắn hỏi: "Còn nhớ rõ tên của chàng là gì không?”
"Chu Cảnh Sâm, Doãn An”"
"Ừm”' vẫn biết mình là ai, Diệp Gia gật gật đầu: "Chàng là người phương nào? Bao nhiêu tuổi? Có giấu bạc không? Giấu bạc ở chỗ nào?"
Vốn dĩ chỉ thuận miệng hỏi, câu hỏi phía sau đã phơi bày chân tướng. Chu Cảnh Sâm thực sự nhịn không được, tròng mắt nhìn chăm chú nàng hồi lâu, trong đáy mắt tất cả đều là ý cười. Hắn võ trán đẩy người ra một chút cười nói: "Nói đi, bảo ta làm gì?"
Diệp Gia không he bất ngờ chút nào, sửa sang y phục chính nhân quân tử nói: "Nhào bột cho ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-106.html.]
Bầu trời đêm tối tăm và tĩnh lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu.
Hai ngọn đèn dầu được thắp ở bếp sau, ánh đèn nhấp nháy, không gian chật hẹp được chiếu sáng một cách rực rỡ.
Chu Cảnh Sâm đoán chừng có một chút say, gò má hắn hơi ửng hồng, ngày thường hắn vốn đã tuấn tú, một chút ửng hồng này cộng với vẻ mặt bớt lạnh lùng của hắn khiến lòng người ngứa ngáy. Diệp Gia trong lòng yên lặng chửi thâm một trăm câu mặt cẩu, sau đó tàn nhẫn sai hắn làm việc. Haha, cười c.h.ế.t mất, dáng dấp dễ nhìn thì để làm gì, nàng cũng xinh đẹp, chẳng phải cũng đi làm việc sao?
Bị Diệp Gia chỉ bảo nhào một thùng bột lớn, Chu Cảnh Sâm không nói một lời mà làm theo, ngoan ngoãn làm cho người khác cảm thấy yêu mến. Diệp Gia vừa nhìn vừa vừa lẩm bẩm trong lòng tửu lượng của hắn không tệ, say rượu sẽ không say khướt. Chu Cảnh Sâm làm xong việc liền ngồi xuống một bên, Diệp Gia liếc hắn một cái, bỏ hai mươi quả trứng vào trong bát đặt vào trong n.g.ự.c hắn.
Chu Cảnh Sâm ngước mắt không hiểu nhìn về phía nàng nhíu mày, Diệp Gia cười híp mắt nói: "Tướng công, cánh tay ta đau, chuyện này cũng giao cho chàng."
Chu Cảnh Sâm: "..." Phải làm như thế nào? Đương nhiên là làm việc.
Đánh trứng thật ra rất là nhanh, đánh tan lòng đỏ trứng là dùng được. Chu Cảnh Sâm đánh mấy lần là xong trả trứng lại. Trong lúc mọi người chờ mì chín, hắn ngồi ở một bên nhìn Diệp Gia đang nhiệt tình chiên trứng qua làn khói nghi ngút.
Mới vừa cơm nước xong thật ra thì không đói bụng, nhưng cái mùi trứng chiên quả thực quá thơm, làm người ta thèm ăn.
Nhụy Tả Nhi đêm hôm khuya khoắt không đi ngủ, đi loanh quanh phía sau m.ô.n.g Diệp Gia tha thiết mong đợi. Diệp Gia chiên trứng xong, chọn một chén nhỏ trộn thêm một chút muối cho cô bé ăn vặt.
Trong làn khói nghi ngút, lông mi Chu Cảnh Sâm chậm rãi chớp động, liếc thấy trên trán và chóp mũi của thiếu nữ lấm tấm mồ hôi. Hắn có lẽ là thật sự có một chút say, ánh mắt có chút không kiềm chế nổi liếc nhìn về đôi môi đỏ thắm của nữ tử.
Diệp Gia bận bịu như thế, căn bản không để ý đến ánh mắt như có như không của hắn.