Dư thị ve tất nhiên mua gì, nhưng mà ôm một bọc bánh ngọt, còn cực kì hiểu chuyện ôm một vò rượu.
lúc đồ ăn bên nấu xong, đồ ăn cũng khá. Diệp Gia để một phần , còn đều bưng lên bàn. Nông thôn thói quen nữ tử lên bàn ăn, Diệp Gia quen tuân thủ. hôm nay nhiều tới, còn uống rượu, tụ tập với chừng chỉ thể ăn chút canh thừa thịt nguội. Diệp Gia và Dư thị mang theo Nhuy Tả Nhi dứt khoát một mâm ở sân , cũng bắt đầu ăn.
Đang ăn cơm, Diệp Gia chuyện rôi Chu Cảnh Sâm rửa tay.
Dư thị cũng vui mừng: “Thật sự ?"
"Ừm”" Vốn dĩ Diệp Gia chỉ thử một chút, ngờ một thành công: " nhà dùng và xem như hàng hóa cầm bán vẫn là hai việc khác , tiên đợi bảy tám ngày xem thử xà bông thơm khi thành hình bề ngoài như thế nào. Nếu bề ngoài tệ, lên trấn bán lẻ thử một chút ."
Dư thị thấy thì nóng lòng, ánh mắt Diệp Gia cũng sắp phát sáng. mà bà vẫn duy trì vẻ bình thản, gật gật đầu: "Vẫn đợi xem."
Lúc đầu Dư thị đang chán nản vì chuyện nhi tử , bây giờ cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Con là như , trong đầu nhớ đến tất nhiên sẽ do dự. Nếu ý chí kiên cường và tỉnh thần vững vàng, sẽ thể tự lên.
" mà gia nương, con xem nếu xà bông thơm bán thì định bán với giá bao nhiêu thì ?" Khi Dư thị vẫn còn là vương phi, công việc vặt trong nhà đều do con dâu trưởng đảm đương. Con dâu trưởng chính là ruột của Nhuy Tả Nhi, ba năm mất vì khó sinh. Lúc tuổi còn trẻ cô vợ trẻ, trong phủ ma ma lợi hại giúp đỡ, bà chỉ quan tâm cái chính, những thứ lặt vặt dùng rửa mặt giống như xà bông thơm thì nhớ mơ hồ, kỹ còn gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-105.html.]
Diệp Gia thật cũng quá rõ ràng, khi nàng đến cửa hàng son phấn thấy xà bông thơm. Đậu tắm bình thường nhất thị trường là nửa lượng bạc một cân. Huống hồ vùng tây bắc dùng xà phòng nhiêu, mua xà bông thơm ít.
"Hôm nay những thứ , tổng cộng bỏ hơn hai lượng bạc, cũng mới mười lăm miếng.' Diệp Gia trâm ngâm một lát: "Ban rộn đến trưa, mệt mỏi đau lưng, tính cả tiền nhân công... Tham khải giá cả bột nước song phấn trong cửa hàng son phấn, nếu nhẫn tâm một chút, một lượng bạc một miếng xà bông thơm chắc là thể bán ?"
Diệp Gia cũng quá chắc chắn, giá , sợ là trấn Lý Bắc nhiều dùng .
Suy nghĩ một hồi : "Thứ vẫn thể dựa dân chúng địa phương, nhờ đến thương đội. Nếu thể thương đội thu mua, những vật mang đến tây vực bán, chúng lẽ còn thể kiếm một khoản."
Dư thị nhớ mang máng quý tộc thế gia dùng xà bông thơm, giá cả cũng chỉ một hai, quý tộc thế gia dùng đồ quý giá, dùng nhiêu hương liệu, tất nhiên khác biệt. Bọn họ bên bình thường nhất, giá cả chăng nhất.
"Tính xem." Dư thị tim đập thình thịch, hít sâu một đè nén sự căng thẳng.
Mẹ chồng nàng dâu hai cơm nước xong xuôi, nghỉ ngơi một lát còn gói bánh bột ngô. Sáng mai tiếp tục buôn bán, cũng thể bởi vì xà bông thơm mà đứt rễ. Cả nhà bọn bây giờ còn dựa tiền bán bánh để sống qua ngày.
Không Chu Cảnh Sâm chuyện gì với mấy , đến khi kết thúc, gọi Diệp Gia Dư thị đến chuyện.
Thư sinh mặt đen Quách Hoài trong đó : "Từ nay về trong nhà nếu chuyện gì cứ đến tìm . Nếu thể giúp đỡ, nhất định sẽ hết khả năng. Ngọc Sơn và Ba Trát Đồ đều sẽ nhập ngũ với Doãn An, sợ là rảnh rỗi."