Xuyên sách ta thành đôi với nam chính phản diện’’ - Chương 173
Cập nhật lúc: 2024-07-01 18:40:03
Lượt xem: 48
“Đây là ta nhắc nhở. Thay vì đánh cuộc, không bằng lựa chọn một kết cục đã biết.” Âm thanh máy móc lạnh băng, nội dung lời nói cũng không mang theo chút cảm tình.
Trình Diệc Nhiên không nói lời nào, trong lòng cực kỳ nghiêm túc mà đáp trả lại nó: “Đó là kết cục của DIỆC NHIÊN trong [Dịch Thoa Ký], không phải của ta.” Nàng tạm dừng một lát: “Hơn nữa, nếu người đó là Tô Lăng, ta nguyện ý đánh cuộc.”
Hệ thống không phát ra tiếng nữa.
-- “Không thể nói mà không giữ lời?” Lôi thị cười cười, thầm nói, tính tình DIỆC NHIÊN thật trẻ con, có lẽ là tuổi còn nhỏ, cho nên mới có tự tin như vậy.
Thế nhưng cũng không phải không có khả năng.
Tổ tiên Trình gia dạy bảo không được nạp thiếp, Trình gia nhiều nam nhân như vậy cũng không phải chưa từng như vậy sao? Ngay cả tiên đế cũng vậy, độc sủng Diêu Hoàng hậu, bỏ trống hậu cung… Có thể thấy được nam nhân không phải chỉ có một nữ nhân thì sống không nổi.
Lôi thị ở cùng nữ nhi một hồi lâu mới đứng dậy rời đi. Những ngày kế tiếp, bà luôn đến làm bạn với DIỆC NHIÊN, có khi trò chuyện với nhau vài câu, có khi chải đầu cho nàng, có lúc chỉ là tìm một lý do đến nhìn nàng…
Rất nhanh đã đến đêm ngày mười tám tháng ba rồi.
Bởi vì ngày hôm sau đã là đại hôn, cho nên Trình gia không ít người giúp đỡ. Lôi thị sắp xếp xong những người bọn họ, cũng đã là giờ tuất. Bà nghĩ nghĩ, từ trong rương lấy ra một quyển sách, cuộn lại, nhét vào trong tay áo, gõ cửa phòng DIỆC NHIÊN.
“Mẫu thân.” Trình Diệc Nhiên vừa mới tắm gội xong, mặc đồ ngủ, cầm khăn vải thô lau khô tóc.
Lôi thị cầm lấy khăn vải thô trong tay nữ nhi: “Để mẫu thân lau cho con.”
Sau khi lau khô tóc nàng, Lôi thị lại lấy lược sừng trâu giúp nữ nhi chải tóc, vẻ mặt lúc này mới nghiêm túc nói: “DIỆC NHIÊN, ngày mai con chính là người lớn rồi, ta đến đưa cho con vài món đồ.”
Trình Diệc Nhiên khẽ giật mình, thầm nói, chẳng lẽ là đồ gia truyền gì? Nàng ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt mong chờ mà nhìn mẫu thân.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, đôi mắt DIỆC NHIÊN sáng lấp lánh, có chút hưng phấn, có chút mong chờ.
Lôi thị hơi chần chờ, bà cắn răng, lấy trong tay áo một quyển sách đưa cho nữ nhi, cố tỏ ra tự nhiên nói: “Con cũng đã đọc qua không ít sách, sách này có lẽ con cũng có thể xem hiểu, không cần ta nói lại tỉ mỉ. Con cái gì cũng không cần nghĩ, không cần làm, thuận theo ngài ấy là được…”
Theo bản năng nhận lấy sách của mẫu thân cho, Trình Diệc Nhiên cũng không nghĩ nhiều, liền trực tiếp mở ra.
Chỉ vừa nhìn thoáng qua, gương mặt nàng nhịn không được nóng bừng lên, dường như thứ nàng cầm trong tay không phải là quyển sách mà là cục than, hơn nữa nhiệt độ cục than từ lòng bàn tay trực tiếp tràn tới gương mặt.
Đây hình như là đông cung đồ trong truyền thuyết mà.
Lôi thị cũng xấu hổ, chẳng qua bà cố gắng không bộc lộ cảm xúc ra ngoài: “… Sẽ có chút đau, đừng sợ, đây là sự giao hoà của phu thê, là chuyện đại sự để có con nối dõi, không phải sợ, biết không…”
Trình Diệc Nhiên gật đầu lung tung.
Kỳ thực ở môn sinh học của kiếp trước, nữ giáo viên môn sinh hơn 50 tuổi nghiêm trang giảng dạy quá trình nhân loại ra đời. Nàng là người luôn học tập nghiêm túc, những kiến thức đó, nàng vẫn còn nhớ rõ.
Nhưng mẹ ruột dạy những điều này cho nàng, cảm giác vẫn không giống nhau.
Cũng may lớp giáo dục giới tính trước hôn nhân này không kéo dài lâu lắm. Có lẽ Lôi thị cũng cảm thấy xấu hổ, kết thúc qua loa rồi ném một câu: “Con nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải dậy sớm đấy.” Liền rời đi trước.
Trình Diệc Nhiên lật mở món đồ mà mẫu thân để lại, sau khi xem vài trang, bất giác mặt đỏ tim đập, dứt khoát ném qua một bên, lên giường nghỉ ngơi.
Vậy là ngày mai đã phải xuất giá, nhất thời nàng nghĩ đến những bước lễ tiết ngày mai, rồi lại chợt nghĩ đến đồ vật mà mẫu thân cho nàng, rồi lại nghĩ đến cuộc sống sau này… Nàng không thể ngừng suy nghĩ về nó, tinh thần trở nên phấn khởi.
Mắt thấy đã gần đến giờ hợi, nàng còn chưa ngủ, chỉ có thể chọn lung tung một bài trong <<Mạnh tử>>, ngâm nga nhiều lần. Đây là một chiêu bách phát bách trúng, quả nhiên rất nhanh nàng đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau trời còn chưa sáng hẳn, Trình Diệc Nhiên vẫn đang ngủ say, Lôi thị liền tự mình tới gõ cửa: “DIỆC NHIÊN, mau dậy thôi!”
“Ưm? Vâng vâng.” Trình Diệc Nhiên vặn mình như một con cá chép, từ trên giường bật dậy, tắm gội trang điểm.
Nàng nhớ rõ Mậu Dương công chúa có nói, chỉ cần xem mình như một con búp bê bất động, mặc người ta sắp đặt. Sau khi trang điểm xong, đội mũ phượng lên. Nàng cảm thấy cổ mình hầu như không động đậy được. Nàng hít một hơi thật sâu, nhắc nhở bản thân, phải luôn ghi nhớ đoan trang phóng khoáng.
Không chỉ là mặt mũi của nàng mà cũng là thể diện của Tô Lăng.
Đám người sau lưng chải đầu cho nương tử không ngừng khen ngợi: “Quốc sắc thiên hương”, “Đoan trang hào phóng”, “Thanh nhã trang trọng”, “Long chương phượng tư*”…
*Long chương phượng tư: Ý chỉ văn thái của rồng và dáng vẻ của phượng
Trình Diệc Nhiên vẻ mặt không cảm xúc, -- Chịu rồi.
Hòa cùng âm thanh cổ nhạc, đội ngũ đón dâu cũng đã đến.
Kiệu rước Hoàng hậu được dừng lại ở “Vị trí Cát Lợi.”
Đúng giờ, Trình Diệc Nhiên cả người mặc lễ phục Hoàng hậu bước ra cửa phòng, tiếp nhận kim sách kim bảo của Hoàng hậu, theo sự dẫn dắt của sứ giả bước đến kiệu rước Hoàng hậu.
“DIỆC NHIÊN…”
Trình Diệc Nhiên nghe tiếng gọi ôn hòa, trong lòng liền biết đó chính là mẫu thân Lôi thị, theo tiếng gọi nhìn lại, quả nhiên thấy mẫu thân hai mắt đã đỏ ửng. Nàng nhịn không được khẽ gọi: “Mẫu thân…”
Trong lòng Lôi thị mấy phần không nỡ, mấy phần vui mừng, bà cố gắng nở nụ cười với nữ nhi. Khóe môi vừa cong, nước mắt nhịn không được rơi xuống.
“Mẫu thân…” Trình Diệc Nhiên trong lòng đau xót, nước mắt không khống chế tràn bờ mi. Nàng thầm oán trách chính mình, thật không có tiền đồ, kết hôn thôi mà, cũng không phải không gặp được nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-thanh-doi-voi-nam-chinh-phan-dien/chuong-173.html.]
Sợ mẫu thân thấy được, nàng vội vàng lau nước mắt, nở nụ cười xán lạn với bà.
Lôi thị có chút luống cuống, làm khẩu hình với nữ nhi: “Đoan trang, đoan trang…”
Trình Diệc Nhiên gật đầu thật mạnh, trên mặt không có biểu cảm gì.
Loan giá của Hoàng hậu khởi hành từ thư viện Sùng Đức, cuồn cuộn đi về hoàng cung ở Kinh thành.
—
Vốn dĩ hôm nay thư viện Sùng Đức được nghỉ nhưng học trò thư viện hầu hết đều biết lý do nghỉ vì thiên kim nhà hiệu trưởng phải vào cung làm Hoàng hậu. Cho nên họ cũng không muốn về nhà mà ở lại đây chứng kiến một dịp trọng đại.
Thế nhưng hôm nay cảnh giới phòng bị nghiêm ngặt, chúng học trò cũng không thể đến gần, chỉ có thể đứng nhìn đội ngũ trải dài từ xa.
Có một học trò trẻ tuổi khuôn mặt gầy gò cảm thán: “Thật may mắn.”
“Ngươi nói ai?” Người bên cạnh hỏi.
“Đương nhiên là Hoàng hậu, bởi vì nàng là người đầu tiên học tập ở thư viện…” Gương mặt gầy gò quay lại, nhìn về phía người vừa hỏi, lập tức đỏ mặt, “Phùng phu tử.”
Đây là nữ phu tử dạy bọn họ cưỡi ngựa b.ắ.n cung, dung mạo mỹ lệ, cũng rất có bản lĩnh.
Phùng phu tử khẽ vỗ vai cậu ta: “Sao lại may mắn? Đợi đến khi ngươi thi đỗ Trạng Nguyên rồi lại nói nàng may mắn.”
—
Tim Trình Diệc Nhiên đập bình bịch, cơ hồ muốn xé rách khăn tay trong tay, trên mặt ngược lại không thể hiện ra điều gì. Nàng tự nói với chính mình, đoan trang, phải đoan trang.
Sau khi hít sâu một hơi, trong đầu nàng lại nhảy ra <<Đạo Đức Kinh>>, yên lặng ngâm nga.
Chiêu này quả thật có hiệu quả với nàng, không thể không nói, sau khi đọc thầm trong lòng 2356 chữ này, cảm xúc khẩn trương của nàng đã giảm đi không ít.
Trăm thí bách linh, bách linh trăm thí*.
*Ý nói chỉ cần làm là bách trúng bách thắng
Đợi đến đại lễ bái thiên địa của nàng và Tô Lăng, nàng đã vô cùng bình tĩnh tự nhiên. Suy cho cùng trước đây nàng đã sớm quen thuộc với các bước nghi thức của một hôn lễ to lớn, lại có lễ bộ quan viên ở bên cạnh chỉ bảo nên tất cả đều thuận lợi, không mắc sai lầm.
Đại hôn của Đế Hậu cũng có quy trình vào động phòng, chỉ là có chút khác so với tập tục dân gian.
Cung điện bọn họ hành lễ thì được thiết lập thành phòng tân hôn.
Ánh sáng đỏ rực, tràn ngập niềm vui.
Màn giường là trăm tử ngàn tôn, trên đầu giường có treo một tấm rèm lụa đỏ thẫm thêu long phượng song hỉ, hầu như trở thành một đại dương đỏ, rất rực rỡ.
Trình Diệc Nhiên nhìn lướt qua chiếc giường màu đỏ, lại nhanh chóng nhìn chỗ khác. Nếu không thì tâm tình đã bình tĩnh lại khẩn trương lên.
Nàng lặng lẽ liếc nhìn Tô Lăng một cái, không ngờ ai kia cũng vừa hay liếc nhìn nàng, ánh mắt hai người chạm nhau, cậu khẽ cong khóe môi, trên mặt đều là nét vui mừng.
Trình Diệc Nhiên cảm thấy tim nàng tựa hồ bị lỡ một nhịp, nàng làm như không có việc gì dời mắt sang chỗ khác, cùng Tô Lăng tế bái thần linh.
Tô Lăng cũng thu hồi ánh mắt nhưng ý cười trên khóe môi trước sau lại chưa hề biến mất.
Trên bàn bên cửa sổ phía tây đặt đủ loại đồ ăn, bọn họ phải làm theo tục lệ nếm mỗi loại thức ăn một lần.
Trình Diệc Nhiên biết, đây là nói phu thê hai người cùng ăn một nồi cơm, ý nói vinh nhục cùng nhau vượt qua.
Một đời về sau, vinh nhục có nhau.
Nàng vốn dĩ thực nghiêm túc, nhưng đến khi nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tô Lăng, không biết vì sao, nàng lại có chút muốn cười.
“Hoàng thượng, Nương nương, đến lễ hợp cẩn rồi.”
Trình Diệc Nhiên lấy lại bình tĩnh, tiếp nhận chiếc ly được làm bằng ngọc bích khắc hoa văn rồng phượng cao khoảng hai tấc mà cung nhân đưa đến. Nàng chỉ nhấp nhẹ một ngụm, đưa cho Tô Lăng.
Tô Lăng cười một tiếng, uống một hơi cạn sạch, nhưng lại giống như đem rượu khẽ nhấm nháp rồi đưa cho nàng.
Trình Diệc Nhiên cũng học dáng vẻ của Tô Lăng, uống cạn sạch sẽ.
Hai người nhìn nhau mỉm cười, tốt đẹp vô cùng.
“Lễ hợp cẩn đã thành.”
Trình Diệc Nhiên thở nhẹ một hơi, cuối cùng cũng kết thúc.
Ấy, không đúng, sau lễ hợp cẩn thì phần quan trọng nhất chính là động phòng hoa chúc.