Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách ta thành đôi với nam chính phản diện’’ - Chương 143

Cập nhật lúc: 2024-06-27 15:37:37
Lượt xem: 76

Sửa lại nội dung bị lệch? Làm cho câu truyện phát triển trở lại chính đạo?

Hai mắt Trình Diệc Nhiên nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên giao diện hệ thống. Mỗi một chữ đều rất quen thuộc, thế nhưng tổ hợp này, nội dung này khiến cho nàng không có cách nào tiếp nhận nổi.

Bảo nàng sửa nội dung bị lệch? Không phải đang đùa nàng đấy chứ? Bây giờ nàng và Tô Lăng đã định việc chung thân, còn dự tính sang năm sẽ xin chỉ tứ hôn. Bây giờ muốn nàng thay đổi nội dung sửa đúng lại thế nào đây?

Ha ha, đến lúc này nguyên tác, cốt truyện đã lệch ít nhất 70% rồi, có được không hả? Hệ thống này không phải trục trặc, mà là có độc mới đúng? Nếu không sao có thể hố người như vậy.

Thấy nàng nhìn phía trước đến ngớ người, sắc mặt có vẻ kỳ lạ. Trong lòng Tô Lăng hoảng hốt, không khỏi lo lắng, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay nàng: “Làm sao vậy?”

Cậu nhìn theo ánh mắt nàng, nhìn thấy mấy người nghệ nhân đang trình diễn tiết mục xiếc ảo thuật trong đám người khiêu vũ. Động tác có chút mới lạ, nhưng cũng không thể tính là xuất sắc, không đến mức xem đến ngây ngốc như vậy chứ.

Hôm nay Trình Diệc Nhiên mặc một chiếc áo choàng đen có mũ, cổ áo có một vòng lông trắng mềm bọc lấy, càng tôn lên gương mặt như họa, da trắng hơn tuyết. Giờ phút này gương mặt trắng nõn của nàng không chút biểu cảm, chỉ ngơ ngác nhìn về phía Tô Lăng, nói thật nhẹ: “Ta muốn uống một chút rượu.”

“Hả?” Tô Lăng kinh ngạc, “Lạnh sao?” Cậu biết nàng cũng không thường xuyên uống rượu, suy đoán có thể là nàng cảm thấy lạnh, mưới cần đến rượu làm ấm người.

Cậu cầm tay nàng, hy vọng có thể giúp nàng ấm áp thêm một chút. Nhưng tay nàng ấm áp mềm nhẵn, dương như cũng không phải tay lạnh. Nhưng mà cậu lại không muốn buông ra.

“Ta muốn uống chút rượu.” Trình Diệc Nhiên mặc cậu nắm tay, lặp lại lần nữa.

Nàng nghĩ, có lẽ nàng cần làm chút gì đó để dời sự chú ý đi, bằng không nàng lo lắng nàng sẽ không nhịn được mắng ra tiếng mất. Cái hệ thống rác rưởi này!

Hai má nàng phình phình, mơ hồ lộ ra chút đỏ ửng, như làm nũng, lại như không vui.

Tô Lăng nhướng mày: “Đi, vậy thì uống rượu.”

Cậu dẫn nàng rẽ trái rồi rẽ phải, cuối cùng vào một quán rượu nhỏ không mấy thu hút.

“Sao lại tới nơi này?” Trình Diệc Nhiên ngạc nhiên hỏi.

“Không phải nàng muốn uống rượu sao?” Tô Lăng cười, “Nơi này rất thích hợp.”

Lúc này không đúng giờ cơm, quán rượu nhỏ người cũng không nhiều. Bọn họ vừa mới đi vào, lập tức có tiểu nhị mặt đầy tươi cười ra đón: “Hai vị muốn gì?”

“Nơi này của các ngươi có...” Tô Lăng còn chưa dứt lời, liền cảm thấy có người kéo kéo cánh tay cậu. Cậu quay đầu lại nhìn về phía DIỆC NHIÊN, nét mặt dịu dàng, “Sao thế?”

Trình Diệc Nhiên nhỏ giọng nói: “Trở về uống đi, đừng ở chỗ này.” -- Mới vừa rồi nàng mơ mơ màng màng hồ đồ nói muốn uống rượu, nhưng nàng vốn không phải là người giỏi uống rượu bây giờ đã có chút hối hận rồi.

Nàng lấy lại bình tĩnh, nói với tiểu nhị: “Làm phiền đánh một cân rượu ngon, chúng ta muốn mang về.” -- Đã vào tiệm cũng không thể cứ tay không mà về.

Tiểu nhị thấy hai người dung mạo xuất chúng, ăn vận không tầm thường, lập tức làm theo.

-

Ra khỏi quán rượu nhỏ, thỉnh thoảng Tô Lăng lại nhìn sang cô nương bên cạnh, dễ dàng phát hiện nàng không mấy tập trung, cậu hơi lo lắng: “DIỆC NHIÊN làm sao vậy? Hôm nay không vui sao?”

Trình Diệc Nhiên kéo kéo khóe miệng, tự nhủ, vui vẻ, thật vui vẻ. Cảm thấy bị cái hệ thống rác rưởi này trêu cợt nhiều năm như vậy!

“Sao lại không vui?” Tô Lăng nhíu mày, tỉ mỉ nhớ lại những chuyện đã xảy ra hôm nay, cậu nhất thời nghĩ mãi không ra có chỗ nào không ổn.

“Không có không vui mà.” Trình Diệc Nhiên ngửa mặt, nhìn cậu cười rạng rỡ, “Chỉ là nhớ tới một đề bài rất khó, cho nên có chút không tập trung. Chàng yên tâm, ta sẽ nhanh chóng nghĩ ra biện pháp giải quyết thôi.”

Không muốn để cậu lo lắng, nàng lại tươi cười rạng rỡ với cậu, chủ động lôi kéo cánh tay cậu, vô cùng thân mật.

Vì một đề toán thôi sao? Tô Lăng mím mím môi, không hỏi nữa.

-

Trình Diệc Nhiên nhìn sườn mặt người bên cạnh, nhìn đến mê mẩn.

Tô Lăng tốt như vậy, tất nhiên là muốn cùng cậu trải qua một đời rồi. Nàng đã xác định cậu sẽ không “hắc hóa”, vậy nên vui vẻ mong chờ  tương lai của hai người. Nàng nghĩ cậu sẽ trở thành vị minh quân liêm chính thương dân, bọn họ rất yêu nhau, sẽ cùng nhau bầu bạn suốt quãng đời còn lại. Có lẽ còn sẽ có hài tử. Có lẽ tương lai bọn họ còn có thể mở một thư viện, rồi nàng sẽ trở thành phu tử...

 

Bây giờ muốn nàng dưới sự trợ giúp của hệ thống, biến tất cả trở về quỹ đạo? Trở lại quỹ đạo thế nào? Giống như [Dịch Thoa Ký] vậy? Tô Lăng hắc hóa, cuối cùng rơi vào kết cục thê thảm? -- Đây rõ ràng là việc nàng cực lực né tránh, tuyệt nhiên không thể nhìn thấy!

Nàng sao có thể để Tô Lăng rơi vào kết cục như vậy!

-

Hai người về Trình gia ở kinh thành trước.

Tô Lăng buông cốc trà nóng DIỆC NHIÊN mới rót xuống, cười hỏi: “Không uống rượu?”

“Không uống, đưa Ân thúc uống đi.” Trình Diệc Nhiên nhỏ giọng nói, “Đúng rồi, đề toán lần trước ta đưa cho chàng, chàng làm xong rồi sao?”

Vẻ mặt tươi cười của Tô Lăng hơi cứng lại. Đề toán?

Trình Diệc Nhiên không nhịn được cười lên, mi mắt cong cong: “Này, không sao không sao, trêu chàng tí thôi. Ta biết chàng vẫn luôn rất bận, muốn gặp ta đã phải bỏ ra không ít thời gian rồi.”

Hai hàng lông mi của Tô Lăng hơi rũ xuống, chậm rãi nói: “Làm mà.” Nghĩ nghĩ, cậu lại bổ sung: “Trước khi thành thân, chắc chắn có thể làm xong.”

Hai má Trình Diệc Nhiên đỏ lên, nhưng đối với hai từ “thành thân” trong lời cậu, thế mà lại sinh ra không ít mong đợi.

Nàng nghĩ thầm, nàng phải nghiên cứu những lời nói của hệ thống kia một chút. Dù sao nội dung cũng đã lệch thành như vậy, có lẽ lệch thêm tí nữa cũng chẳng sao nhỉ?

-

Tô Lăng thấy không tiện ở lâu, cậu chỉ ngồi xuống một lát đã đứng dậy cáo từ.

Thế nhưng vừa mới đi được mấy bước, bên hông bỗng nhiên xuất hiện một đôi bàn tay nhỏ bé trắng nõn. Lưng cậu nóng bừng lên, là nàng từ phía sau ôm lấy cậu.

Thân thể Tô Lăng cứng đờ, nháy mắt không thể động đậy. Cậu duỗi tay phủ lên bàn tay nàng, dịu dàng hỏi: “Làm sao vậy? Không nỡ để ta đi sao?”

“Ừm...”

Giọng nói DIỆC NHIÊN ở phía sau, khiến trong lòng Tô Lăng như có dòng nước ấm chảy qua. Cậu xoay người lại, một tay kéo nàng ôm vào trong ngực, tâm niệm khẽ nhúc nhích, thấp giọng hỏi: “DIỆC NHIÊN, có chuyện gì khiến nàng sợ hãi sao?”

Bọn họ quen biết hơn ba năm, khoảng thời gian này nàng có chút bất an, cậu đều thu vào trong mắt. Lúc đầu cậu cho là chút tâm sự của cô nương. Nàng không nói, cậu cũng không hỏi thêm. Nhưng cậu vẫn hy vọng có thể chính miệng nghe nàng nói ra.

Nếu nàng gặp chuyện gì khó khăn, cậu sẽ giúp nàng giải quyết.

Trình Diệc Nhiên thật lâu sau cũng không nói gì, một lúc sau mới nói: “Phần lớn bảo vật đều không chắc chắn, mây tía dễ tán, lưu li giòn.” Nàng ngửa đầu nhìn cậu, nói thật nhẹ: “Hiện tại chúng ta thật tốt, tốt đến mức khiến ta sợ rằng đây chỉ là một giấc mộng...”

Không nghi ngờ rằng nàng tin tưởng tình cảm của mình và Tô Lăng, nhưng chuyện kia không thể hiểu được, hệ thống vẫn luôn dừng lại ở nàng trước mặt 30cm khiến nàng sinh ra bất an.

Nàng ngửa mặt nhìn cậu, trong ánh mắt trong suốt đầy gợn sóng, tình cảm chân thành tha thiết, ẩn giấu ưu sầu, nhìn đến mức lòng Tô Lăng mềm nhũn ra.

Cậu khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt nàng, cười nói: “Nàng sợ cái gì? Chuyện tốt liên tiếp ập đến, việc này khiến nàng cảm thấy như một giấc mơ? Còn có những điều tốt hơn đang chờ ở phía sau đấy.”

Cô nương lo được lo mất, quả thật là bởi vì quá để ý sao?

Trình Diệc Nhiên lược bỏ chần chờ, gật gật đầu, nàng nghĩ, có lẽ có một ngày nàng sẽ trút hết chuyện của hệ thống này ra, nói với Tô Lăng.

-

Đêm khuya tĩnh lặng, Trình Diệc Nhiên lại một lần mở giao diện hệ thống ra, chậm rãi cân nhắc. Mỗi một chữ nàng đều xem thật nghiêm túc.

Nàng đến đây là một chuyện ngoài ý muốn, mà hệ thống xuất hiện, là muốn giúp nàng, hoàn thành nội dung theo như cốt truyện.

Thế nên, hệ thống tuyên bố nhiệm vụ đầu tiên, là tiến vào thư viện Sùng Đức. Vì hướng dẫn nàng hoàn thành nhiệm vụ này, thuận lợi tiến vào thư viện, thậm chí cho nàng kỹ năng “Đọc nhanh như gió” xem như khen thưởng.

Chỉ tiếc bởi vì hệ thống trục trặc, nhiệm vụ này tuyên bố, đã muộn mất ba năm.

Vốn nên tuyên bố nhiệm vụ năm nàng mười tuổi, thế nhưng thẳng đến nàng mười ba tuổi mới xuất hiện.

Ngoại trừ nhiệm vụ này ra, còn có rất nhiều hệ thống không có tuyên bố nhiệm vụ nhỏ: Ví dụ như, đính hôn với Đỗ Duật, cùng Đỗ Duật thành hôn... Tương ứng, có “Khứu giác nhanh nhạy”, “Người mang mùi thơm lạ lùng” chờ khen thưởng...

Ngoài ra, còn xuất hiện nhiệm vụ đầu tiên trong suốt bốn năm qua: Vạch trần bộ mặt thật của Tô Lăng, phần thưởng là kỹ năng “Sức mạnh to lớn”...

Còn có: Thay đổi một cách vô tri vô giác tác động đến Đỗ Duật, nâng cao địa vị nữ giới, phần thưởng là “Cảm giác đau giảm đi phân nửa”...

Hệ thống thật hào phóng, những nhiệm vụ này từng bước từng bước xâu chuỗi với nhau, nếu hoàn thành tất cả, hoàn toàn có thể hoàn thành cốt truyện ban đầu. Mà những phần thưởng này, nếu đều có thể thực hiện, có thể nói mê người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-thanh-doi-voi-nam-chinh-phan-dien/chuong-143.html.]

Đáng tiếc, đều không phải là thứ Trình Diệc Nhiên muốn.

Nàng nghĩ, nếu ngay từ đầu không do hệ thống lầm đường lạc lối, nàng sẽ không cố tình tiếp cận Tô Lăng, như vậy... Không đúng, nàng lắc lắc đầu. Không có nhiều nếu như đến vậy, trên thực tế, nàng đúng là trời xui đất khiến thành bạn tốt với Tô Lăng, sau này đã trải qua rất nhiều chuyện, mới dần dần yêu nhau.

Nàng cùng Đỗ Duật là bạn cùng trường ba năm, quan hệ vẫn thường thường, miễn cưỡng xem như bạn bè. Mà nàng và Tô Lăng, mới chính là duyên trời định.

Kiếp trước cộng thêm kiếp này, cả thảy nàng cũng chỉ thích một người như vậy.

Đúng, Đỗ Duật rất tốt, làm nam chính trong [Dịch Thoa Ký], cậu rất thành thật, rất may mắn cũng rất mạnh mẽ. Cậu có học thức tốt, tướng mạo tốt, cả nhân phẩm cũng tốt, có thể xem như một nam chính không tồi... Nhưng cậu không phải Tô Lăng.

Người khác dù có tốt bao nhiêu đi chăng nữa, lại không phải Tô Lăng, vậy thì có quan hệ gì với nàng chứ?

Bây giờ hệ thống muốn nàng sửa lại cho đúng với cốt truyện, đi trở về con đường vốn có, sao có thể đây? Muốn nàng chia tay Tô Lăng, quay qua ôm ấp Đỗ Duật? Còn nghĩ cách làm Tô Lăng hắc hóa, thúc đẩy kết cục của [Dịch Thoa Ký]?

Còn chưa nói đến có thể thực hiện hay không, đối với nàng mà nói, là một ngàn, một vạn lần không muốn.

Tô Lăng đối với nàng rất tốt, nàng cũng muốn đối tốt với cậu. Nàng không thể khiến cậu đau khổ được.

  -

 

Trình Diệc Nhiên nhìn chằm chằm vào giao diện hệ thống, cố gắng tìm ra chút gì đó có thể khiến mình tâm an. Nhưng trên màn hình chỉ đầy những nhiệm vụ chưa hoàn thành, một cái lại thêm một cái, đ.â.m thẳng vào mắt nàng.

Nàng lướt lên, rồi lại lướt xuống, một lần thêm một lần xem đi xem lại.

Chợt phát hiện một việc: Hệ thống chỉ nói sau khi hoàn thành sẽ có thưởng, nhưng chưa từng nói qua sau khi thất bại, sẽ có trừng phạt gì gì đó đâu.

Suy nghĩ về điểm này, tinh thần nàng chấn động, hai mắt lập tức phát ra tia sáng lóa mắt, tỉ mỉ nhìn lại một lần.

Xác thật, không có nói trừng phạt...

Trong màn đêm yên tĩnh nàng cười ra tiếng, như vậy có gì phải sợ đâu chứ?

Đám mây mù trong khoảng thời gian này lập tức bị cuốn đi mất, nàng cảm giác sâu sắc ông trời đối với nàng không tệ.

Những phần thưởng đó, có dĩ nhiên rất tốt. Nhưng nếu không có, cùng không thành vấn đề. Nàng vốn cũng đâu cần mấy cái khứu giác nhanh nhạy, người mang mùi thơm lạ lùng, sức mạnh khiêng đỉnh... Huống chi sớm trải nghiệm kỹ năng “Đọc nhanh như gió”, nàng đối với khen thưởng kỹ năng của hệ thống cũng không ôm hy vọng quá lớn.

Nàng hưng phấn mà ôm gối trên giường lăn qua lộn lại, lại vùi đầu vào trong chăn mềm mại, lật qua lật lại, tâm trạng rất tốt.

Một đêm này, nàng lăn lộn đến nửa đêm mới ngủ.

Nhưng sáng sớm hôm sau, nàng không thể bình tĩnh như vậy.

Logo của hệ thống lại nhấp nháy sáng, nàng quyết không để ý tới nó nữa, dời mắt đi, tạm coi như mình chưa thấy gì cả. Nhưng bên tai lại vang lên giọng nói máy móc của điện tử: "Ký chủ thân mến, buổi sáng tốt lành. Dựa theo tuyến thời gian hiện nay, nội dung trong nguyên tác [Dịch Thoa Ký] đã tiến hành đến 72.1% nhưng đã lệch khỏi quỹ đạo 46.3%. Mong kí chủ sớm sửa đúng với nội dung câu chuyện, trở về đúng tuyến..."

Trình Diệc Nhiên không khỏi rùng mình: “Ngươi là hệ thống 001? Ngươi còn có thể nói?”

Hệ thống của nàng còn có thể nói được?

“Ký chủ không cần mở miệng, chỉ cần dùng suy nghĩ để nói chuyện, 001 có thể đọc được.” Vẫn là giọng máy móc của điện tử như cũ, “Bởi vì một vài nguyên nhân, hệ thống xuất hiện trục trặc, đã gây ra sự bất tiện cho ký chủ, hy vọng ký chủ có thể thông cảm.”

Tính cách của Trình Diệc Nhiên vẫn luôn tương đối mềm mỏng giờ phút này nhịn không được ha ha cười lạnh: “Hoá ra hiện tại không trục trặc?” Nàng tự nhủ, ta mới không để ý tới ngươi. Dù sao không hoàn thành nhiệm vụ cũng không có trừng phạt, ta sợ cái gì? Ta chỉ cần thuần thục nắm giữ kỹ năng “Mắt điếc tai ngơ” là được.

Ước chừng năm giây sau, giọng nói điện tử tiếp tục vang lên: “Không hoàn thành nhiệm vụ sẽ có trừng phạt...”

“Không có.” Trình Diệc Nhiên vội la lên, rõ ràng nàng  đã xem rất kỹ rồi.

 

“Hệ thống có chút chậm chạp, trừng phạt trước mắt còn chưa có xuất hiện.” Giọng nói điện tử không hề thay đổi, “Nếu không thể trở lại chính tuyến, như vậy hệ thống và ký chủ đều sẽ phải chịu trừng phạt.”

Trong lòng Trình Diệc Nhiên lạnh đi phân nửa. Nếu nói là chậm chạp, trừng phạt còn chưa có xuất hiện, như vậy cũng không phải không có khả năng. Nàng không sợ trừng phạt, nàng sợ chính là nguyên tác cốt truyện thật sự không thể thay đổi.

Dựa theo cốt truyện trong nguyên tác, Trình DIỆC NHIÊN nàng tất nhiên không có gì không ổn. Nhưng mà Tô Lăng thì sao? Trong nguyên tác Tô Lăng lại có kết cục thê thảm vai ác hắc hóa!

“Tại sao lại muốn phạt ta? Đây rõ ràng là do hệ thống sai.” Trình Diệc Nhiên theo bản năng nói, “Nếu không phải hệ thống nhầm lẫn, căn bản không có khả năng biến thành cái dạng như hôm nay!”

Đương nhiên, nếu không phải hệ thống trục trặc, khả năng nàng cũng sẽ không có gút mắt với Tô Lăng...

“Hệ thống xuất hiện trục trặc...”

Trình Diệc Nhiên bỗng cảm thấy giọng nói điện tử kia dường như mềm đi, nàng hừ nhẹ một tiếng, khó có được kiên cường: “Hệ thống xảy ra trục trặc, để cho ta tới gánh vác? Không có đạo lý như vậy, 001, trên đời không có đạo lý này.”

Nàng càng nghĩ càng cảm thấy oan uổng, nàng và Tô Lăng đi từng bước từng bước cho tới hôm nay, hiện tại đột nhiên nói một câu, sai rồi, muốn nàng lui về, làm lại từ đầu? Này không phải nhân vật trong trò chơi, thất bại, còn có thể đổi một nhân vật khác, một lần nữa bắt đầu. Đây là nàng sinh sống gần mười bảy năm, đây đều là người sống sờ sờ... Hơn nữa, trả giá cho tình cảm, cũng không thể thu hồi.

Nàng vẫn hy vọng nàng là đơn thuần xuyên qua, không có xuyên thư, không có hệ thống.

“Hệ thống cũng sẽ tiếp nhận trừng phạt.” Bên tai là giọng nói điện tử lạnh băng.

Trình Diệc Nhiên “Hừ” một tiếng: “Vậy có ích lợi gì? Ngươi nói với ta, thì có thể làm gì? Cho dù hiện tại ta và Tô Lăng chia tay, theo đuổi Đỗ Duật, vậy cũng là giữa đường đổi CP. Ngươi cảm thấy vậy liền tính hoàn nguyên cốt truyện? Sai cũng đã sai rồi, sao không đ.â.m lao thì cứ theo lao luôn đi?”

Nếu hệ thống xuất hiện, chính là vì để nàng dựa theo cốt truyện nguyên bản, vậy nàng chẳng phải chính là một diễn viên sao? Hoặc nói là một con rối? Từng bước một, đi theo nguyên tác cốt truyện đã thiết kế?

Lúc trước khi đối mặt với nội dung và nhiệm vụ của hệ thống, nàng cảm thấy bất an, sợ hãi, nhưng giờ đây ngoại trừ bất an, còn có phẫn nộ.

“Có thể điều chỉnh tuyến thời gian, như vậy sẽ không đổi CP? Giọng nói điện tử của hệ thống chợt vang lên, “Bên này có kỹ năng hồi tưởng không gian, cô có thể lựa chọn quay trở lại mấy năm trước, chỉ có điều yêu cầu...”

Trình Diệc Nhiên càng thêm tức giận, còn có hồi tưởng không gian? Để nàng tự tay xóa bỏ tất cả  mọi chuyện giữa nàng và Tô Lăng trong mấy năm nay? Muốn nàng chủ động tiếp cận Đỗ Duật? Thậm chí nếu Tô Lăng không “hắc hóa”, có phải nàng còn muốn thúc đẩy cậu “hắc hóa? không”

 

“Lý luận là như thế, thật xin lỗi, thế giới này chính là bởi vì quyển sách [Dịch Thoa Ký] này mà tồn tại. Nếu quyển sách này bị hủy, thế giới này cũng không còn tồn tại nữa.” Giọng nói điện tử lạnh băng của hệ thống vang lên bên tai nàng, “Bắt buộc phải kiên trì chính tuyến.”

Suy nghĩ của Trình Diệc Nhiên xoay chuyển cực nhanh: “Quyển [Dịch Thoa Ký] này là tiểu thuyết đồng nhân hả? Vai chính đều thay đổi, sao có thể còn nói là quyển sách này?” Nàng lấy lại bình tĩnh, rồi nói tiếp: “Vậy ngươi nói, trừng phạt là cái gì? Chính tuyến lại là cái gì?”

“Trừng phạt sao, ta xem một chút...” Giọng điện tử lạnh băng không chút cảm tình, "Trừng phạt nhẹ nhất là điện giật.”

“Điện giật?” Trình Diệc Nhiên suy nghĩ một chút, “Cũng không c.h.ế.t người đi? Nặng nhất thì sao?”

“Rửa sạch ký ức, một lần nữa bắt đầu.” Vẫn là giọng nói điện tử lạnh băng, “Một lần nữa bắt đầu mà nói, có trợ giúp trở lại chính tuyến.”

Trình Diệc Nhiên nhếch nhếch khóe miệng: “Cho nên nói, mặc kệ thế nào, đều phải sửa đúng nội dung đã lệch khỏi quỹ đạo, dựa sát vào chính tuyến?”

“... Đúng vậy”

Trình Diệc Nhiên dùng tất cả từ ngữ chính mình có thể nghĩ đến từ, ở trong lòng hung hăng mắng hệ thống.

“... Ký chủ thân ái, mỗi một câu trong lòng cô, ta đều có thể đọc được, mong cô ăn nói cẩn thận.”

Trình Diệc Nhiên hơi giật mình, tiếp đó lại cười nhạo. Nàng nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Không được, nội dung đã lệch, không thể trở về được nữa. Ta không thích Đỗ Duật, Đỗ Duật cũng không thích ta. Tô Lăng là người tốt, sẽ không hắc hóa, không có cách nào khiến nội dung trở về như cũ. Như bây giờ cũng khá tốt rồi, vốn dĩ chính là truyện đồng nhân.”

“Thật ra còn có một phương pháp khác, có thể thử một lần.” Giọng nói điện tử của hệ thống thả chậm tốc độ, “Bây giờ ký chủ thay đổi tuyến tình cảm, khả năng vai ác sẽ hắc hóa.”

Thay đổi tuyến tình cảm? Là chia tay với Tô Lăng, do đó thúc đẩy cậu hắc hóa?

Trình Diệc Nhiên giận quá hóa cười, nàng vốn đau lòng vì niên thiếu Tô Lăng đã trải qua, biết cậu không dễ dàng gì, bây giờ còn muốn cho nàng đ.â.m một d.a.o vào n.g.ự.c cậu nữa sao?

Sao có thể?

Trình Diệc Nhiên lấy lại bình tĩnh, cố gắng bình tĩnh nói: “Không được, chuyện của ta và chàng, Hoàng Thượng đều đã biết, đã định ra, tuyến tình cảm cứ như vậy đi, không đổi được.”  Suy nghĩ của nàng chợt biến đổi: “Không đúng, hệ thống nói muốn ta khôi phục chính tuyến. Nhưng chính tuyến này còn không phải là...”

 

Nàng nhớ rõ có xuất hiện một câu tóm tắt: Thiếu nữ DIỆC NHIÊN cải trang giả dạng đến thư viện Sùng Đức học, kết bạn với đám bạn học cùng trường, thu hoạch tình bạn cùng tình yêu, cũng thành công nâng cao địa vị của nữ tử.

So với phiên bản trước chỉ khác mỗi tên vai chính. -- Nàng đã sớm biết, vai chính vốn là “DIỆC NHIÊN”, bởi vì hệ thống trục trặc, một câu tóm tắt cũng sai người. Cũng là bởi vì điều này, mới có đủ loại gút mắc giữa nàng và Tô Lăng.

“Nếu đơn giản chỉ nói đến chính tuyến, ta đây có thể dùng một câu tóm tắt trở thành chính tuyến? “Cải trang giả dạng đến thư viện Sùng Đức học” có, “Kết bạn với đám bạn học cùng trường” cũng có, “Thu hoạch tình bạn lẫn tình yêu” cũng không sai biệt lắm đi? Không phải chỉ thiếu mỗi “Thành công nâng cao địa vị nữ tử” thôi sao?” Trình Diệc Nhiên nghĩ đến đây, trong lòng vô cùng vui mừng, “Đúng không? Đúng không? Đây là chính tuyến đi? Ngươi xem, hiện tại lệch khỏi quỹ đạo chính tuyến 46.3%, khẳng định là sự nghiệp tuyến còn chưa hoàn thành. Nếu không phải như vậy, lệch khỏi quỹ đạo tuyệt đối không phải là 46.3%, từ lúc bắt đầu vai chính, thì toàn bộ đều sai mà...”

“Chính tuyến của [Dịch Thoa Ký], chờ ta xem một chút." Thanh âm máy móc điện tử chậm rãi thì thầm, “Thiếu nữ DIỆC NHIÊN cải trang giả dạng đến thư viện Sùng Đức học, kết bạn với đám bạn học cùng trường, thu hoạch tình bạn lẫn tình yêu, cũng thành công nâng cao địa vị của nữ tử.”

Trình Diệc Nhiên nói tiếp: “Đây là, thật ra chỉ cần gần gần với chính tuyến, nội dung chi tiết có thể không cần cân nhắc đi? Ngươi xem vai chính đều đã thay đổi, căn bản là không phải cùng một kiểu người, yêu cầu không phải quá cao nhỉ!”

Loading...