Xuyên sách ta thành đôi với nam chính phản diện’’ - Chương 131
Cập nhật lúc: 2024-06-27 22:32:33
Lượt xem: 67
Dao Quang điện thật yên tĩnh, chỉ nghe thấy giọng nói Trình Diệc Nhiên:"... Tịch bất giả bất sở vi dĩ hề muộn hề sở vi hòa tín dung..."
Tiếng nói lanh lảnh như nước chảy mây trôi.
Những từ ngữ không liên quan từ miệng nàng cứ thế tuôn ra, khiến cho những người ngồi đây không khỏi khiếp sợ.
Tốc độ tay của Cao Nham cực nhanh, cậu ta chấm rượu viết chữ trên bàn nhanh như gió, nhưng so ra vẫn kém xa tốc độ của Trình Diệc Nhiên, dứt khoát buông bỏ.
Đỗ Duật càng nghe càng kinh ngạc, đôi mắt xinh đẹp trợn tròn cả lên, thật lâu sau mới nở một nụ cười. Cùng Trình Diệc Nhiên chung trường hơn ba năm, cũng không biết nàng còn có bản lĩnh như vậy.
Khiếp sợ nhất vẫn là đám người Ô Duy. Trình Diệc Nhiên đang đọc so với tấm ván gỗ một chữ cũng không kém. Lúc đầu hắn còn cho là đã cố gắng ghi nhớ, nhưng mà càng về sau lại càng thêm thuần thục.
Hắn bỗng nhớ tới một câu từ của Trung Nguyên: Đã gặp là không quên.
Hắn nghĩ, thì ra đã gặp là không quên cũng chỉ đến thế. Hắn biết người Đại Chu có thói quen đọc sách, người này lại không có bản lĩnh tiên đoán, không có khả năng đã chuẩn bị trước.
"... Kinh tâm hữu đạt vô kì ác kì vị cẩu kì dân quý ngôn bất kiếu." Trình Diệc Nhiên phun ra mấy chữ cuối cùng, nặng nề thở ra một hơi, miệng lưỡi khô, nàng muốn cúi đầDiệc Nhiênống nước, Đỗ Duật bên cạnh đã sớm đưa ly nước tới tay nàng.
Nàng nói một tiếng cảm ơn, thuận tay tiếp nhận, ngửa cổ, trực tiếp uống xong. Nhẹ nhàng “A” một tiếng, nàng kinh ngạc nhìn thoáng qua ly, ly mà bạn học Đỗ đưa cho nàng chính là một ly rượu trái cây.
Rượu trái cây đi vào trong dạ dày, lục phủ ngũ tạng trong nháy mắt có cảm giác như bị bỏng rát, lại khó có được khiến nàng cảm thấy thật là sảng khoái. Con ngươi lấp lánh trong suốt, hai má nóng lên, nàng cao giọng nói: “Xin hỏi sứ giả Hồ Chử, 2356 chữ này, có nhầm lẫn gì không?”
Tính tình nàng khá mềm mỏng, cũng không thích tự đề cao chính mình. Lúc này áp chế được quỷ kế của người Hồ Chử, trong lòng vô cùng sảng khoái, khí phách hăng hái, so với khi biết mình đạt được thủ khoa, còn vui mừng hơn một chút, tim đập thình thịch muốn nhảy ra ngoài, sắc mặt cũng lây nhiễm chút đắc chí.
Ô Duy nhìn nàng chằm chằm, môi mấp máy, lại không phát ra được chút âm thanh nào.
Hắn biết, màn thứ ba này, là hắn chơi xấu, cố ý thiết lập bẫy, dẫn mọi người nhảy vào. Nhưng là hắn ngàn tính vạn tính cũng chưa tính đến, sẽ có chuyện như vậy.
Người này là từ đâu ra vậy? Đề mục xảo trá tai quái như vậy, còn có thể trả lời được hả!
Thấy hắn không đáp, Trình Diệc Nhiên hơi hơi mỉm cười, khẽ nghiêng đầu, đèn lồng chiếu trên khuôn mặt nàng, tuy làn da ngăm đen, nhưng khuôn mặt thanh lệ, mặt mày kiêu ngạo, còn có vài phần tư thế oai hùng. Hai con ngươi ngươi đen láy chằm chằm nhìn Ô Duy, tiếp tục nói: “Đây là từ trái sang phải, từ trên xuống dưới, nếu ngươi còn không hài lòng, ta còn có thể đổi góc độ, nhảy tới, đảo ngược..."
Dù sao cũng giống như chụp ảnh, đã khắc sâu trong đầu nàng, đọc theo kiểu nào cũng chẳng sợ..
Sắc mặt Ô Duy tái nhợt, đôi môi run rẩy: “...Yêu quái...”
Trình Diệc Nhiên không nghe rõ, tiếp tục nói: “Hồ Chử các người muốn lật lọng sao, càn quấy, lại có năng lực đó sao? Đại Chu chúng ta người tới đều không sợ.”
“Lời này nói rất đúng.” Hoàng đế lên tiếng nói, “Đại Chu là một nước lớn, không sợ âm mưu của các ngươi.”
Trình Diệc Nhiên liếc mắt nhìn Hoàng đế một cái, lại hỏi Ô Duy: “Còn muốn nghiêng thế nào? Nói đến nghiêng thế nào, cũng vô dụng...”
Nàng chỉ nói mấy chữ, mọi người đã cười ha hả, cũng càng thêm bội phục Trình Diệc Nhiên.
Tống đại nhân lớn tiếng nói: “Các ngươi còn có thủ đoạn chơi xấu gì nữa? Lấy ra luôn đi!”
Bạch đại nhân nhẹ nhàng kéo ông, ông mới ho nhẹ một tiếng, bưng chén rượu trước mặt lên.
“Đúng vậy, lấy ra luôn đi!” Mọi người sôi nổi phụ họa, hào khí ngút ngàn, ánh mắt nhìn về phía Trình Diệc Nhiên tràn đầy kính phục.
-- Mới vừa rồi đều cho rằng sứ giả Hồ Chử chơi xấu, muốn ván thứ ba này chúng ta phải thua, người người tràn đầy căm phẫn nhưng lại không có biện pháp, đến Đỗ đại nhân xưa nay nhạy bén cũng đều chống đỡ không nổi nữa, không nghĩ Trình Diệc Nhiên thế mà lại đứng lên, thay mọi người, thay Đại Chu đấu một trận đẹp.
Có lẽ do ảnh hưởng bởi ánh đèn, khuôn mặt đen tuyền của Trình Diệc Nhiên cũng so với thường ngày sinh động hơn mấy phần.
Ô Duy nhìn chằm chằm Trình Diệc Nhiên một hồi lâu, hắn híp mắt lại, tinh tế đánh giá Trình Diệc Nhiên vài lần, ánh mắt ở trên người nàng băn khoăn, quay đầu thì thầm vài câu với sứ giả Hồ Chử đi theo bên người, lúc này mới hướng Hoàng đế thi lễ: “Đại Chu Hoàng đế bệ hạ, đề thứ ba này, xác thật là đáp ra tới.”
Hoàng đế cười ha ha.
“Chỉ là...” Ô Duy ngừng lại một chút, hít sâu một hơi, chỉ vào Trình Diệc Nhiên hỏi, “Xin hỏi Hoàng đế bệ hạ, trả lời được đề thứ ba của ta, vị này chính là ẩn sĩ nào đây?”
Trình Diệc Nhiên hơi giật mình, theo bản năng đáp: “Ta là Trình Diệc Nhiên.”
“Được, trẫm giới thiệu cho ngươi biết.” Hoàng đế nhìn phía Trình Diệc Nhiên, cười nói, “Trả lời được đề thứ ba không phải ai khác, chính là người thủ khoa Bác Học Hoành Từ lần này, Trình Diệc Nhiên.”
Bạch đại nhân vuốt râu cười, Tống đại nhân cũng mặt đầy tươi cười. Trả lời được đề bài thứ ba, là học trò của bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-thanh-doi-voi-nam-chinh-phan-dien/chuong-131.html.]
Ánh mắt mọi người chuyển tới, đều dừng lại trên mặt nàng, có tán thưởng, cũng có kinh ngạc. Trình Diệc Nhiên vẫn duy trì tư thế khi trước, ánh đèn màu đỏ vây lấy nàng, như tùng lại tựa ngọc.
Chờ tiếng cười của mọi người dừng lại, Ô Duy nặn ra một nụ cười kỳ quái: “Thì ra là Trình Diệc Nhiên, thất kính thất kính.” Hắn bưng một chén rượu, bước đến trước mặt Trình Diệc Nhiên: “Ta kính ngươi một ly.”
Trình Diệc Nhiên không nghĩ cùng hắn đối đáp, nhưng đối phương trước mặt mọi người làm trò muốn kính rượu, nàng cự tuyệt cũng không tốt, đành phải nhận lấy ly rượu trước mặt mình.
Nàng cúi đầu nghiêm túc rót rượu, chợt thấy đến có cái gì kẹp theo tiếng gió đánh úp lại, ngay sau đó đầu đau xót, vấn tóc ngọc trâm bị nhổ, tóc dài như mực, rối tung mở ra.
Nàng sợ hãi cả kinh, lui về phía sau hai bước, chén rượu trong tay “Ầm” một tiếng rơi trên mặt đất, rượu b.ắ.n túng tóe.
Chén rượu kia thật là bền, thế nhưng cũng không vỡ, nhanh chóng lăn đi xa.
Hai tròng mắt Ô Duy đỏ tươi, ý cười bên môi vẫn chưa tan.
Cây trâm ngọc bích của Trình Diệc Nhiên giờ phút này bị hắn nắm chặt trong tay, hắn cười hai tiếng, khàn giọng hỏi: “Thủ khoa Bác Học Hoành Từ, lại là một tiểu cô nương mười mấy tuổi?”
Ánh đèn đỏ ấm áp làm nhạt đi màu da nàng, nhưng mà ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt thanh lệ lại lại chân thật đáng tin. Lúc này, nàng lẳng lặng đứng đó, tuy rằng một thân áo dài thùng thình, nhưng vẫn có thể nhìn ra thân hình yểu điệu, vòng eo tinh tế.
Người như vậy, làm sao có thể nam tử? Rõ ràng là một cô nương mà.
Ô Duy vốn thông hiểu Hán học bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, m.á.u nóng cả người như muốn sôi trào, hai tròng mắt trung ánh lửa nhảy lên, lớn tiếng nói: “Nàng là nữ, nàng là giả!”
Biến cố bên này khiến con người ta bất ngờ. Hắn vừa dứt lời, cả sảnh đường ồ lên.
“Nói hươu nói vượn!”
“Ngươi chơi xấu không thành, nên phải vũ nhục người khác sao?”
“Đường đường là nam tử hán, há cho ngươi vũ nhục như vậy?”
...
Nhưng khi mọi người nhìn về phía Trình Diệc Nhiên, đều không khỏi ngẩn ngơ.
Chỉ thấy mái tóc dài của nàng xõa xuống lưng, khuôn mặt thanh lệ, mặt mày tinh xảo, tuy màu da ngăm đen, nhưng dưới đèn lồng, gần như có thể xem nhẹ.
Dung nhan mỹ lệ, dáng người anh tuấn, nói là nam trang lại tựa như giai nhân cũng không có chỗ nào không đúng.
Trong lòng Trình Diệc Nhiên khẽ rùng mình, trên mặt nhiệt độ tẫn cởi, m.á.u toàn thân gần như đều bị đông cứng, chỉ còn trái tim trong lồng n.g.ự.c là đập loạn xạ. Xưa nay, nàng chưa từng hoảng loạn như vậy, nàng theo bản năng nhìn về phía Tô Lăng.
Tô Lăng cũng đang nhìn lại đây. Cậu nhanh chóng dấu đi tia lạnh lẽo dưới đáy mắt, cho nàng một ánh mắt trấn an, đồng thời chậm rãi đứng lên: “Sứ giả Hồ Chử đã uống say, người đâu, thỉnh bọn họ hồi Tứ Phương quán nghỉ ngơi.”
Cậu vừa dứt lời, lập tức có thị vệ lĩnh mệnh tiến lên, một trái một phải, đứng phía sau Ô Duy.
Hai mắt Ô Duy trợn lên: “Hoàng tử điện hạ, Ô Duy không có uống say! Trên có trời cao, dưới đất có thổ địa, Ô Duy chỉ muốn hỏi một câu vị cao nhân này, đến tột cùng là nam hay nữ?”
Trong lòng Trình Diệc Nhiên không khỏi hoảng sợ, nhanh chóng trấn định trở lại, nàng đang muốn mở miệng, lại nghe thấy Cao Nham bên cạnh nói: “Ngươi chớ có ngậm m.á.u phun người...”
Ánh mắt mọi người sáng quắc, nhìn chằm chằm Trình Diệc Nhiên, kinh ngạc có, hoài nghi cũng có.
—— Vốn cũng không có người nào nghĩ tới phương diện này, chỉ cảm thấy nàng là ngũ quan quá xinh đẹp, nhưng là màu da ngăm đen, rõ ràng không giống nữ tử chút nào. Huống hồ, nữ giả nam trang, tham gia khảo thí Bác Học Hoành Từ? Sao có thể? Luật pháp Đại Chu, quy củ của triều đình, đều là bài trí cho đẹp sao? Ai sẽ hoài nghi nàng là một cô nương đâu?
Nhưng mà, bây giờ Ô Duy rút cây trâm cài của Trình Diệc Nhiên, lại trước mặt mọi người quang minh chính đại nói đây là nữ tử. Lúc này nhìn lại, xác thật không giống nam tử...
“Quả thật rất giống nữ nhân...”
“Giọng nói cũng có chút giống...”
“Ta nói rồi mà, giọng nói có chút không thích hợp...”
Chợt nghe một tiếng cười nhạt, mọi người theo tiếng cười nhìn sang, là từ phía nhị Hoàng tử điện hạ.
Nhị Hoàng tử lạnh lùng híp mắt lại, khóe môi hơi giương lên: “Là nữ tử thì thế nào? Không phải thì thế nào?”
Ô Duy đương nhiên biết, mặc kệ đối phương là nam hay nữ đều chẳng có chút liên quan tới mình. Nhưng là bọn họ tỉ mỉ chuẩn bị ba đề bài, thật lòng trông cậy có thể làm Đại Chu đồng ý trì hoãn thượng cống. Lại bị người Đại Chu nhất nhất cởi bỏ. Hai đề đầu tiên thì cũng thôi đi, đó là Hoàng tử Đại Chu, bọn họ cũng chẳng làm gì được hắn, cũng không dám làm gì. Về phần đề thứ ba này, kiếm đi nét bút nghiêng, gần như là tất cả hy vọng của bọn họ, lại bị cái người không biết từ nơi nào tới làm hỏng đại sự.
Sao hắn có thể nuốt xuống khẩu khí này? Làm sao có thể không thất vọng, tất cả kỳ vọng của nhà vua cùng với hàng ngàn hàng vạn bá tánh ở phía sau đều ký thác trên người hắn?