Trước tiên đưa đến cho phủ Vĩnh Ninh hầu,  Trịnh thị, Vân thị và Lục Cẩm Dao.
Bên chỗ Cố Kiến Sơn, Khương Đường nhờ Tĩnh Mặc đưa qua. Nàng mang  đưa sang cho Định Bắc hầu phu nhân ở bên cạnh.
Định Bắc Hầu phu nhân là một     khí, ít nữ tử nào   mày kiếm, tuy rằng như thế nhưng  chuyện  khá hiền lành, cũng  vài câu với Khương Đường.
Chỉ chốc lát  Khương Đường  thấy Định Bắc Hầu thế tử Chu Thần Viễn  , Khương Đường chỉ  thoáng qua  lập tức cúi đầu.
Chu Thần Viễn  giống mẫu ,  thấy Khương Đường hốt hoảng thì sửng sốt: “Ngươi chính là nha  bên cạnh Tứ nương tử của phủ Vĩnh Ninh hầu nhỉ?”
Chu Thần Viễn lúc  thấy nàng  thoáng kinh ngạc.
Khương Đường hành lễ: “Gặp qua thế tử, nô tỳ chính là nha  của Tứ nương tử.”
Chu Thần Viễn  : “Canh gừng  là ngươi nấu , ngươi tên là gì?”
Định Bắc Hầu phu nhân nhíu mày: “Con  gây sự cái gì, nàng  còn   về hầu hạ, nhanh  .”
Khương Đường  định tạ lễ nhưng Chu Thần Viễn  : “Gấp cái gì,  chỉ  trò chuyện với nàng . Ngươi tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi,     lời nào?”
Khương Đường cúi đầu, nàng  thể cảm giác  Chu Thần Viễn  hề kiêng kị mà đánh giá nàng, cái loại ngữ điệu hứng thú nghiền ngẫm giống như chỉ xem nàng là một món đồ vật chứ   là .
Khương Đường: “Nô tỳ…”
Khương Đường  thấy  mặt  xuất hiện một bóng đen,   : “Còn ở chỗ  mất hồn cái gì,  thấy y phục của bản công tử ướt  , nhanh  thôn trang tìm một bộ mới .”
Là giọng của Cố Kiến Sơn,   nàng cảm thấy giọng  của Cố Kiến Sơn cứ như quỷ vô thường đòi mạng, nhưng thực    âm thanh nào  dễ  như giọng  của .
Tim của Khương Đường thiếu điều vọt lên tới cổ họng, nàng lập tức : “Nô tỳ  ngay.”
Chu Thần Viễn  vui nhíu mày, nhưng ngẩng đầu  thấy góc áo của Cố Kiến Sơn vẫn còn nhỏ nước.
Rốt cuộc vẫn là thôn trang của  khác,    là Cố Kiến Sơn, Chu Thần Viễn : “Cố  đừng hiểu lầm,  thấy nàng  việc vất vả nên
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-92.html.]
thuận miệng hỏi thôi.”
Cố Kiến Sơn  lạnh : “Tốt nhất là ,  đây  quấy rầy bá mẫu nghỉ ngơi nữa.”
Định Bắc Hầu phu nhân gật đầu,   cái gì đó nhưng    để mất mặt trưởng bối. Chờ Cố Kiến Sơn  khỏi thì bà mở miệng mắng: “Cũng   xem đây là nơi nào!”
Chu Thần Viễn  : “Mẫu  đừng nóng giận, con chỉ là thuận miệng hỏi tên thôi mà.”
Khương Đường từ phòng Định Bắc Hầu phu nhân    lập tức chạy về phòng bếp, nàng dừng  một chút   với quản sự trong thôn trang: “Ngũ công tử mắc mưa,  phiền ngươi tìm một bộ y phục sạch sẽ.”
Sau khi tìm xong y phục thì Khương Đường vỗ vỗ lồng n.g.ự.c vẫn còn kinh hãi của , lau lau khóe mắt. Đây là thôn trang của Lục Cẩm Dao,   nào  thể  chuyện xằng bậy.
Nàng cầm theo y phục tới  cửa phòng của Cố Kiến Sơn, còn  kịp gõ cửa thì bên trong   tiếng  vọng .
Tính  Cố Kiến Sơn  cứu nàng thêm một . Nàng đẩy cửa  , đặt y phục lên ghế.
Phòng ở cho khách trong thôn trang khá đơn giản, một chiếc giường, một cái bàn cùng hai cái ghế.
Cố Kiến Sơn   ghế.
Khương Đường: “Nô tỳ gặp qua Ngũ công tử, đây là y phục của nông hộ, tuy cũ nhưng  sạch sẽ, nếu  còn gì nữa thì nô tỳ xin phép lui xuống.”
Cố Kiến Sơn   mắt Khương Đường, đuôi mắt  hồng như  mới . Tiếng mưa rơi bên ngoài như tiếng trống trận, rõ ràng là ban ngày nhưng trong phòng   thắp đèn.
Cố Kiến Sơn  đầu , nắm chặt nắm tay : “Không  do ngươi sai, là   hành sự vô độ, đường đột mạo phạm.”
Khương Đường ngẩng đầu, nhưng Cố Kiến Sơn cũng   nàng.
Khương Đường : “Đa tạ Ngũ công tử, nô tỳ xin lui , trời lạnh, Ngũ công tử mau  y phục ẩm ướt , nhớ uống  gừng… Hôm nay Ngũ công tử  tay cứu giúp, nô tỳ vô cùng cảm kích!”
Cố Kiến Sơn khó  dịp  đùa một câu: “Sao đây,   tới  trâu  ngựa cho  ?”
Khương Đường cảm thấy bộ dáng xụ mặt  giỡn của Cố Kiến Sơn  buồn  chút nào nhưng nàng vẫn cố  một chút.