Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 90
Cập nhật lúc: 2024-11-15 07:08:22
Lượt xem: 10
Trịnh thị vui vẻ ra mặt, bà vào trong gieo một quẻ, là quẻ thượng thượng. Phật Tổ nói rằng bà cứ thuận theo tự nhiên chắc chắn sẽ có kết quả.
Trịnh thị còn bảo Cố Kiến Sơn gieo một quẻ, Cố Kiến Sơn vốn dĩ không muốn nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà lại cầm hộp xăm lên, thế mà cũng ra quẻ thượng.
Trịnh thị càng không chút nghi ngờ mà tin tưởng khiến cho Cố Kiến Sơn hoài nghi bên trong hộp xăm có phải toàn là quẻ thượng không.
Cố Kiến Sơn cầu nhân duyên, mất hai lượng bạc để giải xăm, quẻ nói vận khí thay đổi, gặp được chuyện tốt.
Vốn dĩ hắn không muốn giải xăm nhưng hiện tại lại thấy cũng có giá trị, dù sao nghe cũng cảm thấy thoải mái. Khó trách người ta đều nói thành tâm thì sẽ linh nghiệm.
Trịnh thị nói: “Kêu con tới con còn không nghe, ta nói chỉ có đúng.”
Vân thị nói mấy câu dễ nghe: “Ngũ đệ chuyến này nhất định sẽ bình an vô sự, mẫu thân cũng đừng lo lắng quá.”
Cố Kiến Sơn vẫn luôn ngắm nghía quẻ xăm trong tay, Lục Cẩm Dao không khỏi quan sát nhiều thêm một chút. Nàng ấy tất nhiên là cầu hài tử, cũng là quẻ thượng.
Chỉ là không nghĩ tới Cố Kiến Sơn sẽ cầu nhân duyên thật…
Nàng ấy rất nhanh đã thấy Cố Kiến Sơn ném quẻ xăm lên bàn giải xăm. “Nếu cầu xong rồi thì ta về đây.”
Trịnh thị: “Về cái gì mà về, ăn đồ chay xong rồi về.”
Chủ tử đi ăn đồ chay, nha hoàn chỉ có thể đứng chờ ngoài cửa. May mắn Khương Đường đã chuẩn bị từ sớm.
Triệu đại nương nói phải mang theo đồ để lên núi ăn, Khương Đường lập tức làm theo mấy món, đi cả quãng đường đã sớm nguội lạnh, nhưng mấy món nàng mang theo dù nóng hay lạnh cũng đều ăn được.
Người khác lấy ra lương khô hoặc bánh bao, chỉ có Khương Đường lấy ra mấy bọc giấy thấm dầu từ trong tay nải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-90.html.]
Có cơm viên thịt heo băm, cơm viên đậu phộng ăn cùng với tương ớt, mỗi cái lớn chừng nửa nắm tay, tổng cộng có bốn cái.
Dùng hương liệu và lá trà làm bốn quả trứng luộc trà. Lá trà là phần còn thừa lại sau khi làm bánh nghìn lớp cho Cố Kiến Sơn đợt trước, chẳng qua bánh bông lan cuối cùng lại chui vào bụng của nàng.
Thời gian gấp gáp mà muốn khiến cho món trứng luộc trà ăn ngon hơn thì trước tiên phải luộc chín trứng gà, sau đó gõ nứt vỏ rồi cho vào nồi nấu.
Còn có khoai lang và khoai sọ nướng bằng lò bánh mì, cả đoạn đường này Khương Đường chắc chắn sẽ không chịu đói.
Đám người Lộ Trúc cũng chỉ mang theo lương khô và màn thầu, có người mang thêm một quả trứng. Thấy Khương Đường mang theo nhiều như vậy, Bạch Vi kinh ngạc nói: “Khó trách tay nải của ngươi lại to hơn của bọn ta nhiều như vậy.”
Khương Đường cười cười: “Bốn người chúng ta chia nhau ăn đi, dù sao cũng mang theo nhiều.”
Lộ Trúc lắc đầu nói không cần, tuy rằng Khương Đường mang nhiều nhưng cũng phải vất vả mới làm ra được.
Bạch Vi nói: “Nếu không ta lấy trứng gà đổi một củ khoai nướng của ngươi đi, ta muốn ăn cái kia.”
Khương Đường: “Khoai lang và khoai sọ cũng chẳng đáng mấy văn tiền, cho ngươi.”
Bốn củ khoai nướng to bằng lòng bàn tay được bọc một lớp đường, khẳng định sẽ ăn không ngon như lúc mới ra lò nhưng ăn nguội lại toát lên một hương vị vô cùng ngọt ngào khác.
Ăn một củ khoai là có thể lấp được nửa cái bụng, ăn khoai nướng xong thì Khương Đường lại ăn quả trứng luộc trà, vẫn ăn rất ngon miệng.
Lần trước Khương Đường đi ra ngoài trên đường bán rất nhiều thứ nhưng lại không có trứng luộc trà. Lá trà khá đắt, người bình thường không dùng nổi. Trứng luộc trà không hề có mùi tanh của trứng, bóc vỏ sẽ thấy màu trắng bên trong xuất hiện những vết rạn. Cắn một miếng sẽ cảm nhận được hương vị của nước trà. Lòng đỏ trứng cũng không gây ngấy, còn có một mùi thơm nhàn nhạt, khá giống trứng gà trong món thịt kho tàu mà Khương Đường làm lúc trước, chỉ nhiều hơn một phần hương vị của trà.
Đang ăn cơm thì Lộ Trúc nhìn thấy bên kia có phát canh, một người được chia một bát nóng hổi. Vừa đúng lúc ăn cơm xong thì có thể dùng.
Trời hôm nay không quá nắng, còn có chút u ám, tính toán một chút thì chắc cũng đã quá trưa. Nhưng vẫn chưa thể đi được, chủ tử ăn cơm chay xong phải nghỉ ngơi trong sương phòng một lúc. Khương Đường lập tức nằm dưới tàng cây chợp mắt một hồi.