Hai cân gạo nếp  ít, Yến Kỉ Đường nhiều nha  như , ai  ăn bánh chưng thì cùng Khương Đường gói.
Khương Đường: “Vậy cũng ,  gạo nếp thì  cần mua. Sáng mai  sẽ gói bánh chưng.”
Lộ Trúc: “Ngày mai ngươi qua sợ   sớm một chút, mùng một, phu nhân cùng đại nương tử các nàng   Phổ Đà Tự dâng hương, buổi trưa ở bên  dùng bữa chay,  về kịp.”
Lộ Trúc   theo,   Hoài Hề    . Nàng   khỏe hơn đôi chút, hôm qua  trở về  việc. Có lẽ đại nương tử sẽ dẫn Khương Đường .
Phổ Đà Tự ở  núi Vạn Tượng phía bắc Thịnh Kinh, hương khói nồng đậm,  mùng một mười lăm mỗi tháng, phu nhân nương tử các nhà đều  dâng hương.
Thắp hương, quyên tiền dầu, ăn chay. Hai ngày nay  nhiều  đến.
Đến khi buổi tối, Lục Cẩm Dao mới chỉ điểm  dẫn ai . Lộ Trúc, Bạch Vi, Tĩnh Mặc, Khương Đường.
Hoài Hề tuy rằng chân  khỏi, nhưng vẫn  nên lên núi thì  hơn. Bạch Vi thông minh, trầm tĩnh  trọng. Về phần vì   mang theo Khương Đường... Lục Cẩm Dao chỉ cảm thấy trong tiềm thức  nên mang theo nàng.
Nội dung vở kịch trong tiểu thuyết Khương Đường  quên khá nhiều,  Vĩnh Ninh Hầu phủ  chùa miếu nhiều lắm, thật đúng là  lúc  chùa gặp nạn, nhưng   thương đều là  khác, Khương Đường   nhớ rõ là  nào.
Điều  tương đương với việc  công sai [1], Phổ Đà Tự ở hiện đại chính là di tích danh lam thắng cảnh cổ. Khương Đường  khi tới đây cũng   xa nhà,  ngoài xem một chút cũng .
[1]  công sai (thời xưa):  công tác
Ngày mai  Phổ Đà Tự cũng  ngăn cản  Khương Đường  ăn một bữa, buổi tối nàng  ăn miến dẹt sốt bột mè.
Triệu đại nương  canh hầm cho nàng năm ngày,  bệnh nên Khương Đường  dám ăn cay, lúc  khỏi , thế nào cũng  ăn cho  thèm.
Nàng bảo Lộ Trúc mua  ít bột khoai lang, định ăn một bữa miến dẹt khoai lang chua cay tương vừng.
Muốn ăn loại miến cay , bọc tương vừng, chua ngon ăn  miệng mềm dẻo. Nếu chỉ ăn miến chua cay thì cứ dùng loại miếng sợi nhỏ là , nhưng 
thêm tương vừng, còn  là miến dẹt sợi to ngon, nấu lâu một chút, ăn  thì  mềm.
Tương vừng là do Lục Anh bọn họ xay giúp, cho thêm chút bơ đậu phộng, vị ngọt hơn một chút. Nếu   cảm thấy ngon,  thể  cho Lục Cẩm Dao ăn.
Mua bột khoai lang của nông gia, canh là canh xương heo hầm cả buổi chiều, cộng thêm dầu ớt cùng giấm chua điều vị, nấu thêm nửa canh giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-86.html.]
Nhân lúc  xào đậu phộng.
Canh nấu sền sệt, nấu xong múc , rưới lên một muỗng nước sốt, trộn một chút, cho nhiều đậu phộng một chút.
Phải là đậu tương chiên,   thì vị   đúng. Đây là  đầu tiên Bội Lan ăn món .
Nàng thích ăn thịt nhất, hiện tại cảm thấy  ăn thịt cũng    .
Ban đêm trời còn lạnh, Bội Lan ăn còn đổ nhiều mồ hôi, ăn xong, cay đến thở hổn hển.
Tổng cộng  mười bát miến chua cay tương vừng mà Khương Đường bán , một bát tám văn tiền. Chỉ là miến  ăn lúc còn nóng, để nguội sẽ  vón cục, hâm nóng  sẽ  còn vị ngon như  đầu tiên.
*
Xuân Đài mua xong liền thúc ngựa  về Yến Kỉ Đường, cũng chỉ một khắc đồng hồ, thật sự nghĩ   miến vì   thành như .
Lúc  tới tay Xuân Đài còn liếc mắt , vốn tương vừng và ớt đều tẩm quanh sợi miến, chỉ    nhanh chóng ăn , hiện tại     ăn.
Quả thực  tính là  mắt.
Xuân Đài kiên trì : “Công tử, nếu  đừng ăn nữa.”
Cố Kiến Sơn: “Có một bữa ăn là điều  dễ, tướng sĩ biên quan  bao nhiêu  ăn  đủ no,  là phó tướng quân,   gương thì thôi,   thể lãng phí xa xỉ.”
Cố Kiến Sơn cầm đũa lên, vất vả gắp  một sợi ăn,   , nhưng cũng ăn .
Xuân Đài thấy thế cũng vội vàng múc  miệng, thơm thì thơm thật, một miếng vị cay cùng mùi thơm ngọt của tương vừng, chỉ là  chút nghẹn đến phát hoảng.
“Công tử   uống nước ?”
“Lấy ly nước   đây.” Cố Kiến Sơn khô miệng, còn cay, môi tê rần,  mặt rịn một lớp mồ hôi mỏng.
Đậu phộng  ngâm lâu, bên ngoài mềm bên trong giòn, cắn  một miếng thơm vô cùng.
Ăn một bát miến tương vừng chua cay, Cố Kiến Sơn uống ba chén nước. Ăn xong, Xuân Đài cất bát đũa xuống,  đó vui vẻ  , “Công tử, ngày mai chính là mùng một tháng . Phu nhân   chùa, ngài   ?”
Từ xưa đến nay cầu thần bái Phật đều là vì cầu nguyện, Trịnh thị gần đây đang lo lắng, bà cảm thấy là Phật tổ thấy bà  lâu  dâng hương, tâm  thành, cho nên đang trừng phạt bà.