Chờ Lộ Trúc mang sổ sách tới, Lục Cẩm Dao  bảo nàng  lấy văn thư.
Cố Kiến Sơn    lật xem,  thấy tên Khương Đường ở  cùng của văn thư.
Ánh mắt  dừng  một lát, chữ  thật đúng là...  phong cách riêng. Lục Cẩm Dao   sai chút nào, sổ sách đều đúng.
Lục Cẩm Dao : “Chia  thể chia theo  phần bạc .”
Hiện tại  bỏ  một trăm tám mươi tám lượng bạc, Cố Kiến Sơn  thể thêm  năm trăm lượng, nhưng cửa tiệm là Lục Cẩm Dao tìm, Cố Kiến Sơn chỉ bỏ  năm trăm lượng, tiền thuê phía  cũng  hơn hai trăm lượng, còn  chuyện lớn nhỏ trong cửa hàng, những thứ  đều  cần Lục Cẩm Dao .
Cho nên  thể  chuyện ai bỏ  nhiều tiền thì thu  nhiều lợi nhuận.
Cố Kiến Sơn sắp  trở về quân doanh, đây mới thực sự là chưởng quỹ  quan tâm chuyện  ăn.
Nếu tính toán rõ ràng thì Lục Cẩm Dao sẽ chiếm nhiều lợi hơn một chút. Lục Cẩm Dao : “Lợi nhuận  sáu  bốn, thế nào?”
Cố Kiến Sơn   ý kiến, “Được.”
Lục Cẩm Dao thở phào nhẹ nhõm, “Vậy đa tạ Ngũ . Ngày   điểm tâm mới  sẽ đưa một phần đến Yến Hồi Đường,  chủ nhân, mặc dù  thể trực tiếp lấy nhưng  thể lấy giá vốn.”
Mở cửa hàng thì khác, chủ nhân cũng  thể lấy đồ từ trong cửa hàng,  ăn    tiên Lục Cẩm Dao  để tâm, nhưng mấy khoản sổ sách  thể để xảy  một chút sai sót nào.
Những chuyện khác Lục Cẩm Dao tạm thời còn  nghĩ tới, chờ nghĩ tới   .
Cố Kiến Sơn để văn thư trở , “Lát nữa  bảo Xuân Đài đưa bạc tới, chuyện khác nếu cần  thì cứ  một tiếng là ,   ở Thịnh Kinh thì  Xuân Đài ở đây.”
Lục Cẩm Dao nhớ rõ   Cố Kiến Sơn tới quân doanh, hai gã sai vặt đều dẫn .
Cố Kiến Câu vỗ vỗ vai   , “Đệ và  là   ruột, đương nhiên sẽ  khách khí với .”
Cố Kiến Châu là   sách, tuy rằng mỗi ngày dậy sớm đều luyện Ngũ cầm hí, nhưng so thế nào vẫn kém hơn   tập võ từ nhỏ như Cố Kiến Sơn.
Cố Kiến Sơn sừng sững bất động, “Nếu   chuyện gì khác thì  về  đây.”
“A Dao,   ngoài tiễn Ngũ .” Cố Kiến Châu  quên dặn dò, “Nàng ở trong phòng một chút , mặt trời chiếu gắt lắm nên cũng đừng  ngoài.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-84.html.]
Lục Cẩm Dao  hai    ngoài, chờ  biến mất khỏi con đường lát đá, nàng   với Lộ Trúc, “Bảo Khương Đường tới đây một chuyến...
Thôi để thêm lát nữa , chờ  ngủ trưa .”
Hiện tại  gọi  lẽ sẽ chạm mặt Cố Kiến Sơn. Lộ Trúc thi lễ, “Nô tỳ nhớ kỹ.”
Hoài Hề  thương đầu gối, mấy ngày nay đều là nàng lo chuyện ở cửa hàng điểm tâm. Nàng cũng mới  , công thức của cửa tiệm là mua từ chỗ Khương Đường.
Lúc  mới qua một tháng, từ dáng vẻ ngơ ngơ biến thành dáng vẻ như hiện tại.
Người chỉ cần tiến bộ, là điều .
Buổi chiều, Khương Đường từ phòng hạ nhân  tới.
Lục Cẩm Dao lấy  hai phần văn thư đưa cho Khương Đường  chậm rãi uống , “Tự  xem ,  chữ nào   thì hỏi .”
Phần lớn chữ   văn thư Khương Đường đều nhận , một phần bánh ngàn tầng bán mười lăm lượng bạc, bánh bông lan cũng là mười lăm lượng. Công thức vẫn chỉ  thể dùng ba năm, ba năm  Lục Cẩm Dao  thể dùng công thức  ăn nữa.
Trong vòng ba năm , Khương Đường  thể đem điểm tâm  bán, càng  thể bán công thức điểm tâm cho  khác nữa.
Theo như Khương Đường lý giải ý tứ chính là  thể  hoạt động buôn bán nào, nếu như   tự  ăn hoặc là tặng  khác thì  .
Khương Đường  thể xem hiểu,   ý kiến gì, “Đại nương tử, nô tỳ xem xong , hiện tại ký tên ấn dấu tay ?”
Lục Cẩm Dao  lắc đầu, “Ngươi đừng nóng vội,  còn   hết . Cửa tiệm còn  khai trương,  thể kiếm tiền   còn   . Nếu   kiếm  nhiều tiền, công thức  thể  giá cao hơn.”
Khương Đường tin tưởng , càng tin tưởng Lục Cẩm Dao, nàng  ăn  định   lỗ.
“Đại nương tử mở cửa tiệm, nhất định  thể kiếm  đầy bồn đầy bát.” Lục Cẩm Dao  : “Vậy cho  mượn lời chúc của ngươi.”
Cũng   Lục Cẩm Dao phóng đại, từ nhỏ đến lớn, chuyện nhỏ nàng  gặp   thể gập ghềnh, nhưng chuyện lớn thì   lúc nào  hài lòng. Lúc ở khuê phòng học quản gia, nha  bên cạnh ai  tác dụng của  đó, ngoại trừ Khương Đường  cho nàng      thế nào cho . Gả cho Cố Kiến Châu xem như môn đăng hộ đối, mặc dù  khi thành   lập tức  thai, nhưng Cố Kiến Châu đối với nàng  vô cùng .
Có hài tử nàng  vui,   dựa  Khương Đường, bây giờ ăn cái gì cũng ,  cảm thấy khó chịu nữa.
Luôn  thể phong hồi lộ chuyển, liễu ám hoa minh [1].
[1] phong hồi lộ chuyển, liễu ám hoa minh: núi non vờn quanh, con đường uốn lượn thành khúc. Nghĩa là so sánh với sự việc trải qua bước ngoặt, sẽ tìm  hướng xoay chuyển.