Ngại Lục Cẩm Dao còn ở đây nên Cố Kiến Châu  nén giọng: “Cũng vì  là   của  nên mới tìm .”
Cố Kiến Sơn  về phía Lục Cẩm Dao, Lục Cẩm Dao nhàn nhạt nở nụ : “Ngũ   cần lo lắng hương vị của điểm tâm, là do nha  Khương Đường của  , mẫu  cũng thích, hương vị  thua gì Ngũ Hương Cư. Chỉ là   một cái quầy bằng lưu ly nên chi phí bỏ   nhiều một chút.”
 là  thiếu bạc, lưu ly khá đắt,   một dãy quầy bằng lưu ly thì cũng cần ít nhất năm trăm lượng bạc, hơn nữa gạo, bột, dầu gì đó cũng là chi phí, một con   nhỏ.
Trừ cái  , Lục Cẩm Dao cũng  ý tứ  thăm dò, Yến Kỉ Đường cũng  quá  cận với , nếu  thật sự ái mộ Khương Đường thì chắc chắn sẽ đầu tư.
Cố Kiến Sơn cúi đầu cụp mắt, Cố Kiến Châu vẫn luôn lay lay tay áo của , còn trắng trợn nháy mắt với .
“Đầu tư ,  thể kiếm bạc thật đó.” Cố Kiến Châu cảm thấy chỉ cần   là kẻ ngốc thì chắc chắn sẽ đầu tư.
Căn bản Cố Kiến Sơn  thích dính  chuyện nhà  , cứ cho là  trưởng thì cũng  thành  .
Cố Kiến Châu  Lục Cẩm Dao dắt mũi   quản , nhưng  sẽ  như .
Cũng là Cố Kiến Châu  thần trí u mê nên   rõ phương hướng, Lục Cẩm Dao  cái gì thì  tin cái đó.
Lưu ly tuy đắt nhưng cũng  tới mức vạn lượng hoàng kim một khối, Lục Cẩm Dao sẽ  thiếu mấy trăm lượng bạc  nhỉ? Nếu Cố Kiến Phong tìm  vay bạc thì  còn tin.
Do đó, nếu  thiếu bạc thì tại  Lục Cẩm Dao  đề cập tới vấn đề ? Cố Kiến Sơn đột nhiên nghĩ đến một .
Khương Đường.
Mặc kệ     thì Cố Kiến Sơn cũng   mạo hiểm như . Tuy  ngày Khương Đường rơi xuống nước chỉ  Lục Cẩm Dao canh giữ bên  Khương Đường, nhưng càng ít   sẽ càng .
Cố Kiến Sơn : “Chuyện đầu tư tính  , thiếu bao nhiêu thì cứ ghi giấy nợ là .”
Cố Kiến Châu sốt ruột túm lấy tay áo của : “Đệ nghĩ  , tuy đầu tư thì sẽ tự chịu trách nhiệm về chuyện lời lỗ nhưng   là  thấy cửa hàng điểm tâm  chắc chắn sẽ kiếm lời mà. Bởi vì  là   của  nên A Dao mới nghĩ tới …”
Bằng  thì   đại phòng với nhị phòng vốn  bất hòa  kết phường với .
Cố Kiến Sơn: “… Không cần.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-82.html.]
Cố Kiến Châu còn  khuyên thì Lục Cẩm Dao : “Ta  mượn  năm trăm lượng bạc, chờ  vòng vốn xong sẽ lập tức trả  cho ngươi, lãi cứ tính theo lãi của tiền trang.”
Cố Kiến Sơn: “Được.”
Cố Kiến Châu thở dài,    của  ngây ngốc ở quân doanh lâu quá nên  ngu , lãi lỗ gì cũng tính   rõ ràng.
Lục Cẩm Dao  : “Vậy ăn cơm ,    hợp khẩu vị của Ngũ  ?”
Có vẻ câu trả lời của Cố Kiến Sơn   vấn đề nhưng nếu nàng hỏi Hàn thị thì Hàn thị sẽ trả lời như thế nào nhỉ.
Nếu  thể kiếm bạc thật thì Hàn thị chắc chắn sẽ bỏ bạc đầu tư, nếu cảm thấy kiếm   thì tất nhiên sẽ  cho vay bạc.
Làm gì   tình nguyện cho vay mà  lấy . Cố Kiến Sơn  đồng ý cho vay.
Thật sự do Cố Kiến Châu là  trưởng của  nên cho mượn , năm trăm lượng cũng   là con  nhỏ.
Cố Kiến Sơn còn  rước thê, theo quy tắc của phủ Vĩnh Ninh hầu thì đợi công tử trong nhà thành   mới đặt mua sản nghiệp. Trong tay Cố Kiến Sơn   thôn trang,   cửa hàng, lấy  một  năm trăm lượng bạc   là ít.
Cố Kiến Sơn  gắp một miếng thịt xào chua ngọt,  giống với hương vị của món ăn Xuân Đài mang về cho .
Khương Đường .
Hắn vẫn cảm thấy  chỗ nào đó  thích hợp.
Lục Cẩm Dao  thiếu bạc, nàng   mượn cũng , mà  mượn thì dự tính thế nào.
Mượn một   trả  ?
Không ai đoán  tâm tư của nàng . “Tứ tẩu.”
Lục Cẩm Dao chớp mắt: “Làm  ? Thức ăn  hợp khẩu vị ?”
Cố Kiến Sơn: “Tẩu   chuyện đầu tư chia hoa hồng ,   cân nhắc  một chút.”