Trời  tối đen, các con đường nối từ phòng hạ nhân đến các viện cứ cách vài bước là  treo đèn lồng. Xuân Đài ôm hộp đồ ăn chạy về Yến Hồi Đường.
May mắn  mở miệng hỏi chứ  thì  ăn sạch sẽ. Chuyện   ăn mất một cái cũng  cần báo , điều  sẽ  cho cả  và công tử.
Gần đây công việc ở quân doanh ngoài thành  bận rộn, Cố Kiến Sơn  sớm về trễ, đêm nay cũng chỉ ăn qua loa mấy miếng.
Nhờ bận rộn mới  nhớ tới Khương Đường.
Ngày đó  tự hỏi bản  nếu là nàng   thì    thế nào. Cố Kiến Sơn cũng    nên  thế nào.
Hắn  thể cướp , đòi nàng báo ân cứu mạng, nếu nàng   khả năng báo đáp thì cứ giao chính  cho  là .
 Cố Kiến Sơn  thể   loại chuyện phá hoại nhân duyên của  khác.
Không đến chính viện,   thấy nàng thì sự xao động trong lòng cũng  còn lớn nữa. Có lẽ khi trở về Tây Bắc,  bao lâu   sẽ quên Khương Đường thôi.
Cố Kiến Sơn cảm thấy nóng bức nên cửa thư phòng buổi tối đều mở toang.
Xuân Đài chạy đến mức đầu đầy mồ hôi, hơn nữa   mới ăn cay, âm thanh  như đang bốc khói: “Công tử! Ngài còn  ngủ nha!”
Cố Kiến Sơn nhướng mày, cũng  ngẩng đầu : “Có việc thì    .”
Xuân Đài đặt hộp đồ ăn lên bàn sách như đang hiến vật quý: “Đoán xem tiểu nhân mang gì tới cho ngài.”
Cố Kiến Sơn liếc mắt một cái, : “Ta  , thư phòng   là nơi để ăn uống.”
Xuân Đài khom lưng, khẽ khàng : “Là Khương Đường cô nương , nếu tiểu nhân  dối thì sẽ  ngoài  trồng cây chuối  ăn.”
Cố Kiến Sơn buông sách, ánh mắt dán chằm chằm  hộp đồ ăn.
Xuân Đài đúng là đáng  phạt, mùng một tháng   sẽ rời ,   còn nghĩ   thấy nàng thì trong lòng sẽ  còn rung động nữa, Xuân Đài  dám can đảm mang đồ ăn nàng   đây.
Cố Kiến Sơn nâng mi hỏi: “Ăn cái gì?”
Xuân Đài  hì hì : “Nó gọi là bánh kẹp thịt, ăn  ngon!” Cố Kiến Sơn: “Ngươi ăn ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-80.html.]
Xuân Đài sửng sốt một lát,  phủ nhận  vuốt m.ô.n.g ngựa: “Tiểu nhân  ăn. Công tử, Khương Đường cô nương  thể  thức ăn chứng tỏ 
thể của nàng  khỏe ,  hổ là thái y do công tử mời tới, y thuật đúng là cao siêu.”
Cố Kiến Sơn mím môi, duỗi tay gỡ nắp hộp đồ ăn xuống.
Lúc bánh kẹp thịt  đưa đến chỗ Nam Hương thì vẫn còn nóng nhưng chờ Xuân Đài ăn xong  từ phòng hạ nhân mang về Yến Hồi Đường nên  sớm lạnh.
Cố Kiến Sơn gỡ giấy thấm dầu bên ngoài chiếc bánh   cúi đầu cắn một miếng, tuy  lạnh nhưng hương vị vẫn ngon.
Không  chút vị ngọt nào.
Xuân Đài  một bên  ngây ngô :“Tiểu nhân hỏi Nam Hương  thể mua  , nàng   , tiểu nhân sẽ  hỏi thăm một chút, bảo đảm mỗi  công tử trở về đều  thể ăn.”
Ăn  thì  ,  còn  đến quân doanh, còn  thể ăn  mấy ngày.
Vừa mới khỏi hẳn thì     …
Cố Kiến Sơn : “Nếu nàng   bán thật thì ngươi mua nhiều một chút.”
Một  Xuân Đài  thể ăn hai cái, tính cả công tử và Minh Triều cũng chỉ cần sáu cái, Yến Hồi Đường cũng   nha  hầu hạ, mua nhiều cũng ăn  hết: “Công tử…”
Cố Kiến Sơn : “Kêu ngươi mua nhiều chút thì ngươi cứ mua .”
Sợ là thiếu bạc nên mới bán cái , Cố Kiến Sơn   thể qua đó đưa bạc cho nàng .
Xuân Đài  hì hì: “Tiểu nhân  theo công tử. Công tử đối với Khương cô nương thật , chỉ cần ánh mắt của Khương cô nương  thì chắc chắn sẽ  thấy chỗ  của công tử. Bây giờ Hàn Dư Thanh    là chỗ đáng lo, công tử  thể kê cao gối mà ngủ.”
Cố Kiến Sơn  ăn  một nửa chiếc bánh thì  thả xuống: “Hàn Dư Thanh?”
Xuân Đài : “Chính là Hàn quản sự, lúc  ở phòng thu chi,  khi Trương quản sự  thì   trở thành quản sự phụ trách việc chọn mua. Hôm   trở về thì trông như  mất hồn, tám phần là  liên quan tới Khương cô nương.”
Cố Kiến Sơn khẽ cắn môi hỏi: “Sao hôm  ngươi   điều ?” Xuân Đài nuốt nước miếng: “Công tử ngài cũng  hỏi mà.”
Cố Kiến Sơn    nữa, Xuân Đài hỏi: “Công tử,  mua nữa ?” Cố Kiến Sơn   do dự: “Mua.”
Bán nhiều hơn một phần thì nàng sẽ kiếm  nhiều hơn một xu,  cũng   ăn  trả bạc, cớ gì   mua.