Cố Kiến Thủy chỉ nhỏ hơn đại gia Cố Kiến Phong một tuổi, phái  ngoài  việc  ba năm, để  Hứa thị ở kinh. Cố Kiến Phong quan cư ngũ phẩm, Cố Kiến Thủy  khi trở về cũng sẽ thăng chức.
Chuyện về nhị phòng Khương Đường nhớ  rõ lắm, chỉ nhớ rõ lúc Cố Kiến Thủy trở về hình như  mang theo ngoại thất.
 Khương Đường cũng  thể  với Bạch Vi rằng nhị gia sẽ mang ngoại thất trở về.
Cố Kiến Sơn  ,  thì  .
Sáng nay Khương Đường mua năm cân thịt ba chỉ, gia vị cũng bổ sung đầy đủ, mì cũng , nàng hỏi: “Đã từng ăn bánh kẹp thịt bao giờ ?”
Chưa từng  ăn,    thấy  ngon .
Bạch Vi : “Nếu   từng  ăn thì  giống như   từng trải việc đời ?”
Khương Đường nhịn  : “Vậy thì ăn bánh kẹp thịt , nha  trong Yến Kỉ Đường chúng  đều ăn cay , các nàng  ăn cay  .”
Bạch Vi: “Không kiêng gì hết, cái gì cũng ăn.”
Khương Đường trở về phòng hạ nhân bắt đầu hầm thịt,   lúc mua bánh kẹp thịt luôn chê thịt ít, giờ   nhất định   nhiều thịt hơn.
Thịt ba chỉ  chọn kỹ, nạc mỡ đan xen. Thịt dùng để hầm,  tiên rửa sạch thịt, cắt thành miếng vuông, chần qua nước sôi xong xào qua với đường.
Mật ong đường phèn trộn lẫn với , nấu  thành màu hổ phách  .
Khi sên đường nấu thịt, dầu văng tứ tung. Khương Đường tránh xa một chút, nước đường chuyển màu lập tức cho nước và gia vị , chờ nước sôi liền cho thịt và nước ướp  nồi hầm từ từ.
Bánh kẹp thịt  bột và lớp vỏ giòn,   Khương Đường ăn bánh kẹp thịt lão Đồng Quan cũng  lớp vỏ giòn như , chỉ chạm  liền rớt , lúc kẹp thịt thì chan thêm một ít nước sốt thịt kho nữa,  giòn   mềm, ăn ngon đến  cưỡng nổi.
Mấu chốt để  lớp vỏ giòn chính là lúc thao tác, một lớp mỡ heo một lớp bột, từng lớp như , cuối cùng thành một mảng dài, cuộn  thành một nắm  đè dẹp là .
Kỳ thật dùng lò nướng là  nhất, nhưng lò nướng đặt ở trong phòng bếp nhỏ, Khương Đường nhất thời  qua , chỉ  thể chiên trong chảo từ từ.
Lúc mấy  Lục Anh trở về liền ngửi thấy mùi thịt thơm c.h.ế.t .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-78.html.]
Trong đó xen lẫn một chút vị cay, ngửi mùi   nhịn   nuốt nước miếng.
Bội Lan kéo tay Lục Anh  sức lắc: “Nhất định là viện tử của chúng !”
Hôm nay Tĩnh Mặc gác đêm, lát nữa Lục Anh sẽ đưa bánh kẹp thịt qua cho Tĩnh Mặc, nhưng nàng  nhịn   nữa .
Lôi kéo Bội Lan chạy về, ai  Bội Lan còn chạy nhanh hơn nàng. “Ai về   ăn !”
Khương Đường  bày xong khay bánh kẹp thịt, hơn mười cái bánh, dùng đao chạm , thanh âm giòn vang.
Một nồi thịt hầm, nước sốt trong nồi cô , ngoại trừ thịt kho  thì bên trong còn   nhiều trứng gà.
Bội Lan đếm tiền đồng, đập  bàn: “Ta  một cái lớn!”
Mười văn tiền một cái bánh kẹp thịt, đương nhiên sẽ cho nhiều thịt. Một thìa lớn thịt kho tàu, chọn một quả ớt nhỏ hầm  nát, trứng muối đập phẳng thái nhỏ, đặt một miếng  giữa bánh.
Bội Lan mắt thấy Khương Đường nhồi thịt đầy bánh,  múc một muỗng canh thịt: “Đường Đường, cái     thấy ngon  a!”
Khương Đường  , bọc bánh kẹp thịt  trong giấy dầu: “Vẫn còn nóng lắm, đợi lát nữa  ăn.”
Ba mươi phút , Khương Đường  ăn bánh kẹp thịt  đếm tiền.
Bán  bên ngoài tổng cộng là bảy mươi văn, bán cho mấy  Lục Anh tổng cộng là chín mươi văn tiền.
Hầm năm cân thịt ba chỉ còn  nửa nồi, trứng gà một văn tiền một cái, tính cả gia vị, mì, dầu còn  tới năm mươi văn, kiếm  hơn một đồng.
Mặc dù  thể so sánh với phần thưởng, nhưng vẫn lời   ít. Dưỡng bệnh  thể đợi đến cuối tháng, Khương Đường  tích góp thêm chút tiền.
Muốn tích cóp tiền nhiều hơn    là vì   ngoài ăn một bữa. Không tiền  thế,  trả  ân cứu mạng của Cố Kiến Sơn,  suy nghĩ  thế nào mới  thể chọn   thích hợp nhất, Khương Đường     sống cuộc sống như .
Thời điểm nàng vô lực nhất, chính là thời điểm Xuân Đài  với nàng, công tử  cho nhận.
Còn  đúc một cái tượng vàng cho Cố Kiến Sơn,   tiền   .
Cho dù là mạ vàng,  cũng  cần tới  ít vàng .