Nghe Khương Đường   khỏe, Lục Cẩm Dao   gì khác, lắc đầu liền  tờ giấy Khương Đường  .
Lần   chữ  của Khương Đường cũng như ký văn thư,  tên của chính nàng, xiêu vẹo vẹo vẹo. Chỉ vài ngày, chữ    hơn ban đầu.
Lục Cẩm Dao  từ đầu đến cuối, càng  càng kinh hãi. Những gì nàng   đầu tiên là khiến cho   kinh ngạc, nhưng ngẫm ,  cảm thấy cực kỳ  đạo lý.
Lục Cẩm Dao buông giấy xuống: “Buổi sáng  khỏi phủ ?”
Khương Đường gật đầu: “Nô tỳ  tới tửu lâu Thắng Thiên Hạ ăn một bữa,  đó   giá tiền, ăn xong mới  đắt bao nhiêu.  ăn xong , thịt đau cũng  trả tiền.”
Lục Cẩm Dao mỉm , thức ăn ở Thắng Thiên Hạ ngon thật, nhưng nàng càng thích các món ăn mà Khương Đường nấu hơn, thắng ở chỗ hương vị mới lạ.
 mà, cho dù nấu ăn cũng  lúc   nấu,   ngoài ăn cũng   gì kỳ quái.
Lục Cẩm Dao : “Đến đó gọi mấy món ăn thôi cũng sẽ mất mấy lượng bạc. Ta thấy ngươi ... cũng bởi vì cái  chứ gì. Thẻ bài   như thế nào, dùng để treo lên ?”
Khương Đường : “Treo lên thì sẽ  hơn một chút, mặt   tên điểm tâm, phía   giá tiền. Còn  ở đây là lối ,   mua đồ ăn cũng  thể lựa chọn,  nhất là dùng lưu ly  một vách ngăn.”
Có một vài điểm tâm giá rẻ, trực tiếp bày ở nơi đó khó tránh khỏi    dùng tay chạm .
Lưu ly đắt tiền, giá càng đắt càng trong suốt. Vẫn là mấy năm  mới bắt đầu nổi lên, dân chúng nhà bình thường  dùng , chỉ  nhà ai xây nhà ấm mới dùng mấy khối  nóc nhà. Chính viện của An vương phủ chính là cửa sổ lưu ly, phòng cực kỳ sáng sủa. Dùng lưu ly  vách ngăn  hơn một chút.
Nếu như   Khương Đường, Lục Cẩm Dao  thể nghĩ tới  những thứ , công thức điểm tâm nàng mua từ chỗ Khương Đường, cũng là đưa bạc.
Theo lý thuyết hẳn là trả bao nhiêu sẽ do hai bên thỏa thuận, nhưng hai mươi lăm lượng bạc tính là cái gì,  lẽ lợi nhuận một tháng của cửa hàng so với công thức điểm tâm còn nhiều hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-77.html.]
Khương Đường là nha  của nàng,  khác  lẽ sẽ cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, nàng mua phương thuốc cũng  là  thiện lương rộng lượng .  nghĩ đến bộ dáng Khương Đường từ trong hồ  lên, vẫn luôn cảm thấy trong lòng thiếu nợ.
Nếu Khương Đường   nha , thì  cần ủy khuất như .
Nghĩ đến Khương Đường khó tránh khỏi nghĩ đến Cố Kiến Sơn, Lục Cẩm Dao rũ mắt cất giấy , ôn nhu : “Ngày mai  tìm sư phụ thợ thủ công, xem  thể    . Ngươi nhớ uống thuốc đúng giờ, cố gắng tĩnh dưỡng nhanh chóng bình phục.”
Khương Đường đáp một tiếng: “Vậy thì nô tỳ xin cáo lui.”
Từ thư phòng  , Khương Đường thở  một , Bạch Vi vẫy vẫy tay với nàng, chờ Khương Đường tới, nàng hưng phấn : “Không quan tâm ngươi  món gì hết, Yến Kỉ Đường  tổng cộng chín nha .”
Nha  trong Yến Kỉ Đường  tổng cộng mười , bao gồm cả Khương Đường.
Khương Đường: “Còn ai khác nữa ?”
Bạch Vi : “Nha  của Yến Minh Đường  ba , còn  hai  bên Yến Phương Đường.”
Yến Minh Đường là sân nhị phòng, Nhị gia Cố Kiến Thủy nhậm chức ở nơi khác, nhị phòng chỉ  đại nương tử Hứa thị, Nhị thiếu gia Du Lang ở đó.
Nha    ít, nhưng bởi vì phòng bếp nhỏ của nhị phòng chỉ nấu ăn cho hai chủ tử, phân lệ  đến sáu món một canh, cơm trưa cũng chỉ  bốn món, phân đến miệng nha  đương nhiên sẽ ít , cho nên nha  mới  tìm thêm đồ ăn.
Tam phòng ở Yến Phương Đường, Tam gia Cố Kiến Hải là võ quan, tuy là thứ tử, nhưng cuộc sống coi như thoải mái, hai nha   thuần túy là bạc nhiều miệng thèm ăn.
Bạch Vi chờ mong xoa xoa tay: “Giá cả thì   thương lượng xong , món mặn mười lăm văn tiền một phần, món chay tám văn. Ta giữ  một văn tiền, phần còn  ngươi lấy. Thời điểm   giao đồ ăn còn  thể tranh thủ  chuyện luôn.”
Mười lăm văn tiền  rẻ, nhưng cũng   ngày nào cũng ăn như . Lúc giao đồ ăn còn  thể nhân tiện  chuyện, tin tức   là hỏi thăm bằng cách như  .
Bạch Vi nhỏ giọng : “Nghe  Nhị gia sắp trở về, Ngũ công tử cũng sẽ lập tức rời ... Này, buổi tối ăn mặn  chay thế?”