Những dược liệu  cũng  thể đổi thành bạc, còn  một đôi vòng tay, một cây trâm hoa hải đường, một đôi khuyên tai trân châu, đều  giá trị  nhỏ. Xem như nàng  chút tài sản nho nhỏ .
Coi như nếu bây giờ nàng  khỏi phủ cũng   hoảng hốt. Chẳng qua để chuộc   tốn  ít bạc,  chung  thể  khi  khỏi phủ liền uống gió Tây Bắc mà sống. Ít nhất  tích cóp đủ tiền mua một tòa nhà , còn  tiền  vốn buôn bán nữa.
Khương Đường hít sâu một , từ bên trong lấy  một lượng bạc, cần tiết kiệm thì cứ tiết kiệm, cần tiêu thì cứ tiêu. Nếu   dục vọng tiêu tiền thì kiếm tiền còn  ý nghĩa gì nữa chứ!
Ngày mai xem thử, nếu  còn phát sốt nữa thì sẽ  phủ  dạo.
Buổi chiều, Lộ Trúc trở về phòng hạ nhân một chuyến,  tiên đưa thuốc cho Hoài Hề,   đem những thứ mà Hàn Dư Thanh nhờ nàng  đưa giúp cho Khương Đường.
“Hàn quản sự nhờ  mang đến cho ngươi.” Lộ Trúc chỉ lo tặng đồ, mặc kệ những chuyện khác, thấy Khương Đường  tung tăng nhảy nhót   việc gì, nàng cũng dễ trở về phục mệnh đại nương tử.
Khương Đường  nghĩ tới Hàn Dư Thanh sẽ tặng đồ cho nàng, Lộ Trúc ở chỗ  nàng cũng  tiện mở  xem, chỉ là  chuyện sốt ruột  hỏi: “Lộ Trúc tỷ tỷ,   thể  phủ  ?”
Lộ Trúc : “Buổi tối mà  phát sốt thì ngày mai là  thể   ngoài.” Khương Đường: “Ta nhất định sẽ uống thuốc đầy đủ!”
Trên mặt Lộ Trúc mang theo ý : “Nếu rảnh rỗi đến nhàm chán thì  sang phòng bên cạnh để Hoài Hề dạy ngươi  sách, hai  các ngươi  lúc  thể  bạn.”
Được sắp xếp thật rõ ràng.
Khương Đường cảm thấy Lộ Trúc  cũng  đạo lý, chờ Lộ Trúc rời , nàng lập tức mở  tay nải  xem Hàn Dư Thanh gửi tới cái gì cho nàng.
Hai cuốn thoại bản  tranh minh họa, một bao hạt thông, một bao hạt dẻ rang đường.
Có thể cùng xem chung với Hoài Hề luôn.
Khương Đường lật hai trang cuốn thoại bản, đột nhiên đặt xuống,  đó lấy bạc từ trong ngăn tủ   cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-72.html.]
Dưới tàng cây  sân của phòng hạ nhân, Hàn Dư Thanh đang định rời .
Nhìn thấy Khương Đường, ánh mắt  sáng lên: “Ta đang nghĩ  nên chờ ở chỗ  , ngươi  thật sự   .”
Khương Đường là   lời cảm ơn: “Đa tạ ngươi  gửi sách cho , những cái đó tổng cộng là bao nhiêu tiền ?”
Khương Đường nhớ rõ giấy quý sách quý, sợ là tốn  ít tiền, nàng cầm  đây hai lượng bạc,    đủ  .
Hàn Dư Thanh vội xua tay   cần: “Ta chỉ là cảm thấy ngươi sẽ nhàm chán, mới mua tới để cho ngươi giải buồn thôi,  tốn bao nhiêu tiền hết. Hạt thông cùng hạt dẻ rang đường  thể ăn lúc xem thoại bản. Khương cô nương, nếu như cần bốc thuốc  cũng  thể .”
Khương Đường: “Cảm ơn ngươi  mua mấy thứ , nhưng bạc thì  gửi  ngươi, ngươi và    chẳng quen,   thể lấy  đồ của ngươi .”
Hàn Dư Thanh chắp tay  lưng : “Biết cô nương rơi xuống nước, mà    thể   cái gì cả. Chỉ hy vọng một ngày  cưới cô nương  vợ, bảo hộ cô nương chu .”
Hắn cũng  hôm nay đường đột, nhưng nhịn   : “Cô nương gả với , liền  cần ở Yến Kỉ Đường đương nha  chịu vất vả nữa. Ta sẽ kiếm  nhiều bạc, cô nương  mua cái gì thì cứ mua cái đó.”
Bên ngoài gió mát nhè nhẹ, nhưng khuôn mặt Hàn Dư Thanh  ửng đỏ.
Khương Đường há miệng thở dốc, lui về  một bước  mới : “Hàn quản sự, đa tạ ngươi  đưa thoại bản, ở đây là hai lượng bạc, ngươi tạm nhận . Lần  ngươi mới tặng điểm tâm cho ,   thể cứ nhận  đồ của ngươi mãi .”
Nét đỏ ửng  mặt Hàn Dư Thanh  quét sạch  còn  chút gì,  cho rằng Khương Đường sẽ nguyện ý, nhưng……
Hàn Dư Thanh chân tay luống cuống : “Khương cô nương,     sai cái gì   ?”
Khương Đường  Hàn Dư Thanh  ,  cũng   sai cái gì, chỉ là tư tưởng  quá giống . Hàn Dư Thanh  cưới nàng, nàng gả cho   thì  cần  nha  nữa.  nàng tình nguyện ở Yến Kỉ Đường kiếm tiền chuộc , cũng   gả chồng sớm    vây ở một phương hậu viện.
Nàng càng   theo Lục Cẩm Dao  buôn bán, trải nghiệm hơn.
Khương Đường : “Không , chỉ là tựa như  thích một đóa hoa, nhưng  càng thích bông hoa đó treo ở  cành hơn .”