lúc  cũng   cách nào khác, Khương Đường nghĩ tại      học y chứ, cô chẳng  cách nào cả, cô  mở balo của  , bên trong  mấy miếng sô cô la, cô sợ ở đây  ăn thì  đường ăn.
Cô đưa cho  bé bảo: “Đồ ngọt   thể chống đói, em đưa sang cho nhà  .”
Khương Đường  đèn sáng của nhà ,    bông hoa tuyết từ  bầu trời bay xuống.
Tầm  qua bốn mươi phút, cô  thấy tiếng còi ô tô từ xa truyền tới.
Cô  phắt dậy, xe dừng cách đó  xa, cửa xe mở ,  lái xe bước xuống là một  đàn ông  cao mặc áo bông dày cộm,   rõ mặt,  nhanh chóng chạy đến bên  mở cửa xe ,  đó kéo một  cầm hộp thuốc ở  ghế lái phụ xuống.
Đến  nhanh nên chắc chắn sẽ   việc gì.
Khương Đường thở một   , gia đình  cách cũng  gần, qua hơn hai giờ đồng hồ, đợi đến khi  tin đứa bé bình an  đời Khương Đường mới  ngủ.
Sớm hôm , Khương Đường tỉnh giấc  sớm, tiếng gió bên ngoài xào xạc,  qua cửa sổ, tuyết chỉ thấp hơn so với cửa sổ một chút.
Khương Đường bỗng nhớ tới chiếc xe liều lĩnh lái tới trong gió tuyết đêm hôm qua, kiểu trời  lái xe  đường nguy hiểm  bao, nhưng mạng  sánh với trời, chắc chắn  lấy việc cứu   đầu.
Đứa bé và  lớn   là .
Khương Đường   giường một lúc  theo bà nội  nấu cơm.
Nấu cơm xong bà   mấy câu, nhưng Khương Đường chẳng hiểu  câu nào.
Cậu bé giải thích: “Bà em bảo  tối qua đến là quân y, ngày  cũng từng tới , chốc nữa  đưa cơm.”
Đường ở đây khó ,  trẻ đều  ngoài  thuê,   tuổi thì ở nhà,  nhiều  già đều  đủ loại bệnh, thế nên thường xuyên gọi điện thoại.
Bệnh viện địa phương khó tới,   ai ai cũng  kỹ thuật lái xe như thế, nên bộ đội cho  tới.
Bất kể tuyết  rơi   thì họ đều đến  nhanh.
Rất nhiều  già dù con trẻ tích góp  ít tiền, bọn họ cũng  nỡ rời khỏi cố hương, cố hương tình nồng, thật sự chẳng nỡ lòng.
Cậu bé  khá nhiều,  cùng bảo rằng: “Đến khi em đến tuổi, em cũng tham gia quân ngũ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-669-phien-ngoai-15.html.]
 
Khương Đường  xong thì tim run lên, cảm thấy những con   thật vĩ đại,  cảm thấy dùng từ vĩ đại   đủ để hình dung.
Cậu bé  đưa đồ ăn, Khương Đường   theo mà ở  cửa nhà   bé từ xa.
Xe ở bên ngoài đông cứng cả một đêm, bên  còn đắp một lớp chăn tuyết.
Bác sĩ và  nọ  vội  về, hơn nữa đứa bé  mới sinh  đủ tháng, bác sĩ vẫn  quan sát hai ngày nữa.
Người lái xe nọ phanh áo bông, quét tuyết cho xe, hôm qua  còn đội mũ bông, hôm nay  còn đội nữa.
So với đầu đinh thì dài hơn một chút, đầu  tròn,  từ bên cạnh trông mũi  cao, mặt  lạnh tới nỗi  đỏ, còn những cái khác vì ở xa nên  trông thấy .
Cậu bé cầm khoai tây  nướng và thịt khô tới: “Anh Cố, đây là bà nội em cho,  ăn  hết thì mang về.”
Cố Kiến Sơn  nhận, là lính thì  lấy một cắc một hào nào của dân, nhưng hiển nhiên  bé   kinh nghiệm, để xuống  chạy, căn bản  cho Cố Kiến Sơn cơ hội phản ứng , dù  nền tuyết cũng  bẩn.
Lúc chạy  bé vẫn  quên  đầu  mỉm , Cố Kiến Sơn  trả  nhưng  bé  chạy  mấy bước .
Nhìn theo phương hướng  bé chạy về, Cố Kiến Sơn trông thấy một cô gái đang   cửa một ngôi nhà, mặc một chiếc áo phao màu hồng, đội mũ bông,  trắng, mắt cũng khá to, chắc là chị gái của  bé .
Cố Kiến Sơn  thoáng qua  dời ánh mắt , vươn tay phủ tuyết  xe .
Anh thử đánh lửa, đánh một   lên, chắc là vì trời quá lạnh, con xe  của Cố Kiến Sơn  từng xảy  vấn đề gì, xe việt dã, địa bàn cao,    sửa xe cho lắm.
Nếu tuyết ngừng mà xe hỏng thì thì chỉ  thể  bộ về.
Tuyết rơi đến ngày thứ ba là ngừng, bên phía bác sĩ kiểm tra cũng  khác lắm.
Bên Khương Đường cũng  thể ở đợi ở đây mãi, hai ngày nay cuộn phim của cô  sắp cắt xong .
Chỉ là tuyết đọng quá dày, để  em tiễn cô  thì  yên tâm, Khương Đường bàn tính với  em: “Em  thể hỏi mấy  đến hôm đó khi nào  về  , chị  thể  theo , chị  thể trả phí  đường.”
Cậu em  hỏi thăm: “Bên đó định sáng ,  điều xe  hỏng ,   bộ,  là chị đợi thêm mấy ngày nữa.”