An Dương  còn lời nào để ,  chuyện gì Tiêu Đình Nghiên  cũng  thể  đến hợp tình hợp lý  nhỉ.
Người Triệu gia tướng mạo tuy đoan chính, An Dương cũng thấy bản  là một  thanh tú khả ái, nhưng nếu so với Tiêu Đình Nghiên, nàng  vẫn thấy  trông  mắt hơn.
An Dương : “Đã xem xong  nào? Đi thôi.”
Hội đèn lồng khá lung linh, cũng   còn  thể xem  bao nhiêu .
Lúc  Tiêu Đình Nghiên chắc chắn An Dương  tâm sự,    là chuyện gì, dạo gần đây hai   ít khi cãi , Tiêu Đình Nghiên cũng  hỏi ngay, hai    dạo hai vòng  mới trở về nhà.
Trong nhà ấm áp hơn nhiều.
Cởi áo choàng, sưởi ấm   ấm tay, mặt An Dương   ửng đỏ, nàng  trực tiếp rửa mặt chải đầu, đổi xiêm y  chui vòng trong chăn,   ánh nến  một quyển sách.
Tiêu Đình Nghiên  chút thiếu kiên nhẫn, vốn     như thế, mà mỗi khi gần An Dương mới như .
Hắn  nhịn  hỏi: “Dạo     gì chọc nàng tức giận ?”
An Dương sửng sốt, nàng  cũng chẳng tập trung  sách  bao nhiêu, ngẩng đầu  Tiêu Đình Nghiên, lập tức lắc đầu: “Không .”
Tiêu Đình Nghiên: “Chắc chắn là , dám hỏi quận chúa, tiểu nhân  gây  chuyện gì, ngài    .”
An Dương : “Không  gì ,    ngủ ,  mệt .”
Tiêu Đình Nghiên : “Nếu nàng   thì để  đoán? Hai ngày     uống rượu, nhưng  cũng  rửa mặt chải đầu cẩn thận.”
An Dương: “Chàng  thể…”
Tiêu Đình Nghiên: “Hay là nàng  xem lá thư ?” Chỉ còn nguyên nhân .
An Dương  đầu , thoải mái hào phóng thừa nhận: “Ta xem đó thì , cũng là  bảo  xem mà,  hy vọng những điều   trong thư là thật,  là  cố ý  cho  xem.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-666-phien-ngoai-12.html.]
Tiêu Đình Nghiên  bật : “Triệu Vân An  cũng thật là  móc mỉa,   thật  giả chẳng lẽ trong lòng nàng còn  rõ  , nàng đúng là lòng  sắt đá đó.”
Môi An Dương giật giật,   biện pháp đáp lời Tiêu Đình Nghiên.
Tiêu Đình Nghiên : “Bất quá, chuyện  cũng  một tháng ,   là nàng yêu  sâu đậm  , khó mà kiềm nén tình cảm của , cho nên mới để ý chuyện  nạp    nạp  như thế.”
An Dương thật sự để ý, nhưng cũng  thái quá như Tiêu Đình Nghiên : “Chàng câm miệng  .”
Tiêu Đình Nghiên thấy nàng  giận tái mặt, mặt đều  đỏ lên,  hề  một tấc   tiến một thước: “Quận chúa, những điều   trong thư đều là thật, vốn dĩ    nàng . Chuyện hài tử thì cứ tùy duyên , cũng   là   , nhưng nếu   thì cũng chỉ  thể  mệnh  vô tử thôi.”
Tiêu Đình Nghiên giả vờ thở dài: “Tướng mạo  của ,   hài tử quả thật  đáng tiếc, nhưng   mất thứ gì mà cũng cưới  nàng   .”
An Dương  xong thì phiền  chêt, nhưng    nhiều hơn một chút: “Chàng  thể…”
Tiêu Đình Nghiên : “Nàng  chuyện gì thì cứ  với  một tiếng  ,  đoán tới đoán lui  mệt đó.”
An Dương : “Ta cũng     với  như thế nào.”
“Hài tử thôi mà,   còn đỡ  khối việc,  , nghẹn chuyện  thì cả năm đều   .” Tiêu Đình Nghiên qua đó xoa tay An Dương: “Không  ,   cách mà.”
Tiêu Đình Nghiên     hổ, trực tiếp tìm thái y xem bệnh,    bệnh kín.
Chuyện  cũng  ai dám   ngoài, mãi đến tháng sáu, thái y tới chẩn mạch bình an, thái y mới thấy  đầu Tiêu Đình Nghiên hình như  xanh .
 mà  hỉ chính là  hỉ, đứa nhỏ đến  dễ dàng, hai ngày  bọn họ nhận  thư của Khương Đường, An Dương tất nhiên  thể đến tham dự tiệc trăng tròn.
Nàng   với Tiêu Đình Nghiên: “Nữ nhi của Đường Nhi   sẽ xinh  đến mức nào nhỉ, hài tử của chúng  nhất định cũng , nếu là nam hài thì còn  thể kết thông gia, đính  từ nhỏ, nữ nhi thì còn dễ thương hơn nha.” Tiêu Đình Nghiên tất nhiên cũng  ý kiến, hài tử là chuyện  ngoài dự kiến, đương nhiên  vui vẻ, nhưng  cũng lo lắng, tuy rằng  nhiều thái y ở đây, hơn nữa thái y cũng  phá thai càng hại hơn nhiều, mãi đến chín tháng  hài tử  đời,  mới nhẹ nhàng thở .
Là một nữ nhi, trắng trẻo đáng yêu, Tiêu Đình Nghiên vô cùng yêu thương.
Còn chuyện sinh nam nhi để kế thừa hương khói, Tiêu Đình Nghiên cảm thấy chẳng quan trọng, một nữ nhi là đủ .