Trời quá lạnh thì sợ nhiễm phong hàn, trời quá nóng  sợ  say nắng,   ăn uống  hơn một chút,  uống thêm dược thái y kê, mới chậm rãi chuyển biến  .
Bất quá,  thể của An Dương  thể so với  khác, thái y  khó mà mang thai con nối dõi.
Chuyện  Tiêu Đình Nghiên cũng , dù   đây An Dương cũng là một con ma ốm, chỉ cần  ngóng một chút là .
An Dương : “Bây giờ   , thái y    vấn đề gì lớn nữa,  đó,  cần khinh thường , cũng chẳng cần nhường nhịn gì cả. Bất quá   thấy may mắn vì  đây     , bằng  cũng  tới lượt  cưới .”
Tiêu Đình Nghiên a một tiếng, : “Quận chúa suy nghĩ nhiều , nàng  cảm thấy may mắn vì  bận chuẩn  cho khoa thi mùa xuân đó, bằng   sớm thành .”
Thật   cũng đau lòng, chuyện cưới gả chính là duyên phận, cũng  tới phiên  khác.
An Dương kêu một tiếng a còn to hơn Tiêu Đình Nghiên: “Phải  ,  nên thắp hương bái Phật, cảm tạ Phật Tổ cùng Bồ Tát, để  gả cho một  cứ hễ tức giận là chạy về nhà  đẻ của ,   ngại mất mặt nhưng  ngại nha.”
Tiêu Đình Nghiên: “Ta vui,  nàng cũng chạy .”
Hắn nhướng mày  với An Dương,   chỉ cần  là An Dương sẽ  giận nữa, tính  gương mặt  xài  thật.
An Dương liếc mắt  , ầm ĩ một hồi cũng ăn xong bữa cơm.
Hai  thành   tháng mười, theo lý thuyết thì  về Lan Lăng ăn tết, nhưng trời quá lạnh.
Nếu để An Dương  xe ngựa  mấy ngày đường, lúc đến nơi chắc chắn sẽ sinh bệnh, Tiêu Đình Nghiên cũng  .
Vào tuần giữa tháng chạp, Tiêu gia gửi thư, là hai phong thư nhà, sáng sớm  đưa tới nơi, một phong cho An Dương, một phong cho Tiêu Đình Nghiên.
Thư gửi cho An Dương chủ yếu là hỏi thăm,  một ít chuyện nhà, còn  hiện giờ trời lạnh, tết   cần về Lan Lăng.
Còn bức thư gửi cho Tiêu Đình Nghiên thì An Dương  thấy , nếu  tách  gửi thì chắc chắn là   nàng  .
Chuyện  cũng  để tâm An Dương một chút.
Tiêu Đình Nghiên vốn dĩ  cho An Dương xem, nhưng  khi  thấy mấy câu trong thư thì lập tức  đổi sắc mặt, trong thư quanh co hỏi An Dương  tin  gì .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-664-phien-ngoai-10.html.]
 
Hai  thành hôn   hai tháng, hỏi chuyện  thật sự   sớm.
Tiêu Đình Nghiên cảm thấy vấn đề   là hỏi An Dương  thai , mà là  hỏi nàng   thể mang thai  .
Tiêu phu nhân cảm thấy, An Dương quý vì là quận chúa,   chồng tất nhiên cũng  thể ép buộc   sinh hài tử, nhưng Tiêu Đình Nghiên cũng  thể  cần hài tử, nếu An Dương  thể sinh, còn  bằng nạp  sinh một đứa.
Nam tử nạp  chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Huống chi bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại, sức khỏe An Dương  , dù  cũng  thể vì nàng  là quận chúa,  phận tôn quý thì  cần hài tử .
Sinh một đứa với  khác,  đó mang đến cho An Dương nuôi dưỡng, đó cũng là  tử, chắc quận chúa cũng  thể minh bạch đạo lý .
Tiêu Đình Nghiên âm thầm trợn mắt, An Dương  qua: “Làm  , trong thư   gì ?”
An Dương  chút tò mò, Tiêu Đình Nghiên    việc gì,  đưa thư qua cho nàng : “Muốn thì tự nàng  .”
An Dương hừ lạnh trong lòng, nếu xem thì thật quá  tin tưởng , Tiêu Đình Nghiên  thể chỉ đang   vẻ: “Ta  thèm  thư của .”
Quả nhiên, Tiêu Đình Nghiên thu  bức thư, còn : “Không thích thì thôi, năm nay  cần về Lan Lăng, nàng cũng chẳng cần nghĩ gì ,   ở Lan Lăng mười mấy năm, thiếu mấy  cũng chẳng .”
An Dương: “Được,  cũng  cần về vương phủ, chúng  cứ ở nhà của  thôi.”
Cũng  cần  về phủ An vương, cuộc sống quan trọng nhất vẫn là bản , ai  như Tiêu Đình Nghiên chứ, hở tí là chạy về nhà  đẻ.
Tiêu Đình Nghiên cũng dễ  chuyện: “Được,   triều đây, buổi tối trở về.”
Hàn Lâm Viện thực   thanh nhàn, mà Trạng Nguyên Thẩm Hi Hòa cũng  tới Hộ Bộ.
Tiêu Đình Nghiên cũng chẳng gấp gáp gì,  nào thì  mệnh  của  đó, ở Hàn Lâm Viện mấy năm cũng  tệ.