Mỗi  mà Tiêu Đình Nghiên   hai từ quận chúa , đều là cố ý khiến   bực .
Hoặc là ám chỉ tính tình của nàng , hoặc là  nàng  khó hầu hạ, đa  thời điểm còn mang theo một chút ý tứ ngọt ngào,  An Dương  phát giận cũng  .
An Dương hôm nay nể mặt nồi lẩu cá,  thèm so đo với Tiêu Đình Nghiên.
Trù nương  hâm nóng thức ăn xong xuôi, mang một chiếc nồi đồng  ngoài sảnh, xung quanh là đủ loại thức ăn,  thịt bò tươi, các loại rau xanh… Mỗi loại đồ ăn đều  đặt trong một chiếc đĩa nhỏ, trang trí  xinh , hiển nhiên  giờ  quen hầu hạ nên   sắp xếp như thế nào.
Từ nhỏ Tiêu Đình Nghiên   thiếu bạc, nhưng cũng  từng  hưởng dụng những thứ xa hoa như thế .
Hắn đúng là cưới nữ nhi hoàng thất, vô cùng quý báu, bây giờ   khác gì ở rể , chịu tủi   chạy tới phủ An vương cáo trạng thì chạy  , quận chúa   thể      hổ.
Tiêu Đình Nghiên lấy đũa, An Dương ăn chiều  no,   mùi thức ăn là   ăn ngay.
Cá   giống với cá hầm ớt  cá hầm cải chua, món  lựa chọn loại cá ít xương ở vùng Thanh Giang, thái thành từng phiến mỏng,  đó áo qua một lớp bột, chiên sơ  mới mang  nấu lẩu, bên ngoài mềm mại ngon miệng, bên trong  tươi mới nhiều nước.
Nước lẩu   cay, cho dù  hâm  hâm  thì cá vẫn mềm tan chứ   nát, đương nhiên, giá cả của món  cũng  như hình thức của nó .
Tiêu Đình Nghiên  khi lấy đũa cho nàng  thì cũng lấy đũa cho , nghiễm nhiên là   xuống ăn chung.
An Dương  nhịn  đ.â.m chọt một câu: “Cơm chiều  ăn  ít mà,  hả, còn  ăn .”
Tiêu Đình Nghiên tức đến bật , con mắt nào của Triệu Vân An nàng thấy  ăn  ít, thấy An Dương  ăn  chắc  nuốt trôi ?
“Quận chúa  hỏi tới chân , bây giờ  quan tâm đến miệng  .”
Ý tứ là lúc   mua  nàng  , bây giờ mua về    cho ăn .
An Dương: “… Ăn  ăn , ai cản  ,  nếm thử , ngon lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-663-phien-ngoai-9.html.]
Đôi mắt của An Dương sáng rực, Tiêu Đình Nghiên  thấy thì trong lòng khẽ động: “Nàng   vì   từng ăn nên  bàn cơm mới cố ý  như  đúng .”
An Dương  lạnh: “Chàng vẫn là nên  ngủ , trong mơ tương đối dễ thấy mấy chuyện như .”
 
Tiêu Đình Nghiên : “Không  thì  ,   ngủ  gì, nàng  mời  ăn thì  lý nào    ăn.”
Hắn nếm một ngụm, thật sự  tồi, chả trách An Dương  thích.
An Dương mặc kệ mấy lời vô nghĩa của : “Mấy thứ  cũng  thể ăn hàng ngày , cho dù là đồ ăn vặt thì cũng  gây tổn thương  dày quý giá của  .”
Tiêu Đình Nghiên gật đầu tán đồng, mắt phượng bắt đầu lựa chọn, gắp đồ ăn cho An Dương: “, nương tử  đúng, nhân sinh  đời,  tận hưởng lạc thú  mắt, đời  chỉ  năm, sáu mươi năm,  sớm hưởng thụ. Ai dà… Nàng kể cho   về chuyện của nàng   …”
An Dương  dừng đũa: “Chuyện  đây  cái gì  mà .”
Tiêu Đình Nghiên : “Ta   xem,  đây   của nàng  , chuyện    ,  cũng      chọc nàng tức giận, nàng  một chút thì  sẽ hiểu rõ hơn.”
Phu thê đấu võ mồm chính là tình thú, nhưng nếu  nhịn ăn giống như hôm nay thì Tiêu Đình Nghiên  chịu .
Huống hồ  cũng   là loại  ưa sĩ diện, nếu  cũng   chạy tới phủ An vương, nên nhận sai thì nhận sai, nên hỏi thì hỏi,  cũng  sợ mất mặt.
Chỉ là   tò mò và đau lòng.
An Dương gắp một miếng thịt bỏ  trong miệng, ăn xong mới : “Trước đây   thể nào  cửa, tuy thái y  từng nhắc tới chuyện  sống  chẳng bao lâu, nhưng mỗi  bắt mạch cho  đều đổ mồ hôi đầy đầu.”
An Dương    mỉm , bây giờ   những chuyện   nàng  cũng cảm thấy nhẹ nhàng: “Mẫu  vẫn cứ  thầm,   phủ An vương còn đặt sẵn quan tài. Một năm từ tháng giêng đến tháng chạp, hạ nhân đều lo lắng đề phòng,     ngoài thì cũng  chờ đến tháng năm tháng sáu.”