Tiêu Đình Nghiên cảm thấy cũng  tệ lắm, trù nghệ của đầu bếp  khá, cái  mà còn cảm thấy  ngon thì  thể  An Dương kén chọn bao nhiêu.
Hắn  theo lương tâm của : “… Vẫn  mà, thời tiết thế  vốn  dễ bắt  cả, hơn nữa  đông ăn thanh đạm một chút sẽ  hơn, tránh để  nóng trong .”
An Dương: “… Vậy  ăn nhiều một chút.”
Nàng   quá nhạt  thể ăn , cứ ăn lẩu Trạng Nguyên   là   , hơn nữa, lẩu Trạng Nguyên cũng   quá nhiều dầu,  gì mà khó khăn như .
An Dương  tranh luận với  vài câu,  cảm thấy đôi khi bản   quá nhiều vấn đề, cũng chỉ là một món ăn mà thôi, mỗi  đều  cách  của , nàng  cũng  cần Tiêu Đình Nghiên  việc theo suy nghĩ của nàng .
 trong lòng   cảm thấy dễ chịu, nàng   một câu, Tiêu Đình Nghiên sẽ đáp  mười câu.
Một bữa cơm chỉ mới ăn  hai miến là mất hết khẩu vị.
An Dương  ăn thêm một lát, nhưng chiếc đũa  hề đụng  món cá ,   đó  trò chuyện, cũng chẳng khác gì ngày thường.
Ăn cơm xong, An Dương lập tức trở về phòng , Tiêu Đình Nghiên dường như nhận  An Dương  đúng,   thể    đúng chỗ nào.
Chỉ là một món ăn thôi mà, chỉ vì   ăn ngon… mà nàng   tức giận ? Tính tình của quận chúa  cũng quá lớn nha.
Tiêu Đình Nghiên  bên ngoài suy nghĩ một lát  mới  phòng, An Dương   mặt  tường.
Nghiễm nhiên là một bộ dáng   nhiều lời.
Tiêu Đình Nghiên cũng   hứng thú  chuyện, bước  ngoài dạo một vòng,  gọi một nha  tới hỏi chuyện: “Quận chúa nàng … Sao  thế ?”
Nha  cũng  dám phỏng đoán chuyện của chủ tử,  giờ tính tình của quận chúa vốn dĩ  nhu hòa, là vì thái y    thể kích động tức giận,  đây  thể nàng  vốn    lắm,   mới khá hơn,  thể  cửa thường xuyên nhưng chuyện gì cũng  cẩn thận.
Nha  cảm thấy quận chúa nhà  thật sự  , nhưng mà quận chúa nha, là hoàng  quốc thích đó.
Nha  kín đáo nhắc tới chuyện  đây : “Quận mã gia,  thể quận chúa  ,  là ngài  tìm hộp thuốc ở ngăn cuối cùng của bàn trang điểm đưa cho quận chúa ?”
Tiêu Đình Nghiên    giờ sức khỏe của An Dương  ,   chút hối hận, cũng chỉ là một chuyện nhỏ thôi mà, hà tất   so đo như ,  theo nàng  thì    chứ?
Hắn  thể  chiếm lời  còn khoe mẽ , giữa phu thê với , so đo nhiều sẽ  .
Tiêu Đình Nghiên thở dài: “Ngươi  đưa dược ,   ngoài một chuyến, hiện tại trời  lạnh, đặc biệt là buổi tối, đừng để quận chúa chạy  ngoài.”
Tiêu Đình Nghiên  tìm quán lẩu Trạng Nguyên, tìm   sẽ đặt cho An Dương một phần lẩu cá.
Hắn  từng tới nơi , tuy rằng nó  nổi danh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-662-phien-ngoai-8.html.]
Con cháu của Tiêu gia Lan Lăng  thiếu bạc,  và  khoa thi mùa xuân    tới đây,    thành Thám Hoa lang nên cũng  ít khi  ngoài ăn hàng.
Lẩu cá  mất mười lăm phút, Tiêu Đình Nghiên đựng trong hộp cơm mang về.
Trên đường  chút xóc nảy,  tránh  việc rơi vãi nước canh, lúc mang về tới nhà thì   lạnh, Tiêu Đình Nghiên sai trù nương hâm nóng .
Lúc  phòng,     lò than  cửa sưởi ấm một hồi, thật là cưới về một tổ tông mà.
Bất quá  cũng      phận của An Dương, cũng  thể cưới quận chúa mà   tới tính tình của quận chúa .
An Dương vẫn giữ tư thế , hình như là ngủ .
Tiêu Đình Nghiên sờ gương mặt nàng : “Còn giận ?” An Dương ngăn : “Không giận,  ngủ một lát.”
Tiêu Đình Nghiên: “Ăn no   ngủ liền như , nàng       ?”
An Dương nghĩ thầm,  thích  chỗ nào thì , cho dù  tới phủ An vương thì  cũng mặc kệ.
Tiêu Đình Nghiên thấy nàng   để ý,  : “Ta đến tiệm lẩu Khương thị, đợi hồi lâu mới mua một  một phần lẩu cá, chỉ là   lạnh , đang hâm trong phòng bếp đó. Nếu nàng  ăn thì chỉ  thể ném ,  cũng   tâm ý của   để  khác kiếm hời.”
An Dương lật  qua, nàng  : “Chàng  sớm   là   chuyện gì  ?”
Tiêu Đình Nghiên ôm  , thật sự  gầy: “Ta  chứ, nàng đây   là đang chiếm hời mà còn khoe mẽ , thật là khó hầu hạ.”
An Dương  chút đắc ý, : “Khó hầu hạ thì  cũng  hầu hạ.”
Tiêu Đình Nghiên cũng lùi một bước: “Ừ, ai kêu  cưới nàng về  chi chứ, sớm  thế  thì  ở rể cho , ở phủ An vương còn    chủ cho .”
Hắn ăn   hề kiêng kị, An Dương  nghẹn họng, bất quá   chính là như , nàng   tập  quen mới đúng.
An Dương : “Lần     tới phủ An vương nữa   !”
Tiêu Đình Nghiên  : “Hôm nay   suýt tới đó , ai ngờ  tới cửa   vòng.”
An Dương  há mồm: “Chàng đúng là…”
Tiêu Đình Nghiên : “Lừa nàng thôi,  cái gì cũng tin ,  cũng  chỗ  , nương tử đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với .”
An Dương : “Chàng sẽ   là ‘thả con tép, bắt con tôm’, để  nhận sai với  chứ.”
“Không , mau  lên ăn cơm , nhanh nào.” Tiêu Đình Nghiên kéo An Dương lên: “Đi thôi, quận chúa.”