Kỳ thật Cố Ninh Chiêu cũng  nhớ rõ lắm. Thằng bé chỉ nhớ rằng trong chuyến  tới Liêu Thành, thằng bé  ầm ĩ  chịu trở về,  đó  dẫn lên xe ngựa, còn những chuyện khác thì  nhớ nữa.
Lục Cẩm Dao thầm nghĩ, lúc  Nhược Nhược mới đầy tháng thì    thể nhớ rõ cho , đây mới thật sự là suy nghĩ lung tung.
Không đợi nàng  chuyện, quản sự gác cổng   mời   , Lục Cẩm Dao khẽ gật đầu: “Ai   thích con  ,  , chúng   thôi.”
Cũng   chờ lâu lắm, quản sự dẫn đoàn   ,  thẳng tới chính viện.
Đã lâu  Lục Cẩm Dao  gặp Khương Đường. Nha  đều ở bên ngoài canh giữ, nàng  vội vàng  chuyện ngay mà  Khương Đường thật kỹ,  đó mới dời ánh mắt   chân Khương Đường,  tiểu cô nương đang nắm chặt làn váy nàng, trong đôi mắt to chứa ba phần nhút nhát bảy phần tò mò.
Đôi mắt to đó dường như  , trong đó  đây là ai.
Khương Đường cúi đầu   qua: “Lục tỷ tỷ, Chiêu ca nhi  cao như   .”
Cố Ninh Chiêu hành lễ: “Con chào Đường di.”
Thằng bé   với Nhược Nhược ở phía : “Nhược Nhược  ,  là Chiêu ca ca.”
Nhược Nhược ngẩng đầu  Khương Đường, Khương Đường gật đầu, lúc  mới dịch  phía , hành lễ  quá quy củ: “Con chào Dao di, chào Chiêu ca ca.”
Lúc  chuyện giọng  vẫn còn run rẩy, trong đôi mắt to ngập nước, Lục Cẩm Dao  xổm xuống: “Nhược Nhược vẫn còn nhớ Dao di .”
Giọng  Lục Cẩm Dao  nhu hòa, Nhược Nhược   mà nhớ cho , căn bản   Lục Cẩm Dao là ai, nhưng con bé  tiện phản bác, chỉ  thể gật đầu: “, nhớ rõ.”
Lục Cẩm Dao cảm thấy thích vô cùng, kéo Cố Ninh Chiêu : “Có  cũng nhớ Chiêu ca ca ?”
Cố Ninh Chiêu cao hơn Nhược Nhược  nhiều, thằng bé cúi đầu, khẩn trương  Nhược Nhược.
Nhược Nhược chỉ  thể gật đầu: “Nhớ rõ.”
Lục Cẩm Dao kéo bàn tay nhỏ bé của Nhược Nhược: “Vậy  xem lễ vật mà Dao di mang đến   ?”
Nhược Nhược gật đầu, con bé cảm thấy Lục Cẩm Dao  dịu dàng,   cũng thơm ngát,  dễ ngửi, hơn nữa  mẫu  ở bên cạnh nên liền vui vẻ  theo Lục Cẩm Dao xem lễ vật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-654.html.]
Cố Ninh Chiêu thở phào nhẹ nhõm  cũng  theo. Khương Đường cũng đem lễ vật mang đến từ Liêu Thành . Cố Ninh Chiêu   bộ dáng  ca ca, cũng là bởi vì Hầu phủ   bạn bè cùng tuổi, bây giờ coi như  tiểu    nên đương nhiên  chuyện  nhường nhịn,   phong phạm quân tử.
Chức quan Cố Kiến Châu   đổi, cũng ít lui tới với nhị phòng tam phòng, lúc  coi như  tiểu    nên đương nhiên thằng bé  thích.
Vốn dĩ Nhược Nhược còn  nhút nhát, nhưng hai   dỗ  nhường,  khỏi  chút đắc ý, chỉ trong nháy mắt bản tính liền lộ .
Nhược Nhược mang theo Cố Ninh Chiêu chơi trò xếp mảnh gỗ của . Trò chơi  mới lạ, trong  các hài tử ở Liêu Thành chỉ  con bé mới . Ngay cả Cố Ninh Chiêu cũng  từng thấy, Nhược Nhược  khỏi tự đắc: “Ca ca,  là thế , ca xem hai mặt  …  giống ,  tìm hình đúng mới .”
Ghép xong   hình một con hươu con màu vàng nhạt,   còn   nhiều chấm, đó là một con hươu .
Ngoại trừ hươu  còn  thỏ con heo con, màu sắc mặt  và mặt   giống . Ban đầu Cố Ninh Chiêu  hiểu ,  khi hiểu  đạo lý trong đó lên tay cực nhanh,  nhanh  ghép xong  bộ các mảnh ghép .
Một hài tử năm tuổi mà thua hài tử hai tuổi  , Cố Ninh Chiêu : “Như  đúng ?”
Nhược Nhược : “ , ca ca giỏi quá .”
Cố Ninh Chiêu nghiêm túc : “Cũng là nhờ Nhược Nhược dạy .”
Chỉ một câu  dỗ dành Nhược Nhược đến vui vẻ  thôi: “Đó cũng là do ca ca quá thông minh.”
Hai hài tử    với , miệng đứa  còn ngọt hơn miệng đứa khác.
Hai mẫu   ở bên cạnh , Lục Cẩm Dao : “Mẫu  vốn định đến nhưng mà  tiện lắm, chờ hai ngày nữa  đưa Nhược Nhược sang chỗ  ở một đêm .”
Khương Đường gật đầu: “Được,    về cũng là để dẫn qua cho bà  gặp một chút.”
Việc còn    gì  quan tâm, cửa hàng  mở nhiều năm , cũng  vững gót chân ở Thịnh Kinh. Việc  ăn của phố ẩm thực cũng phát triển  ngừng, chỉ  hai quầy hàng còn bỏ trống,  hồi vốn . Còn nữa chỉ là đến nơi khác mở thêm phố ẩm thực, nhưng việc  cũng  vội.
Trong nháy mắt, Khương Đường    thế giới  hơn bốn năm, hài tử cũng  lớn như .
Cứ sống  cuộc sống của  như bây giờ là .