Trước  Khương Đường vẫn hy vọng Nhược Nhược lớn lên tự do tự tại, nhưng cũng  ngờ rằng con bé lớn lên mà  tự do tự tại đến .
Hơn nữa ở tuổi , chỉ  tròn tuổi thôi,  còn bập bẹ,  còn chập chững,  bé  thể  hiểu cái gì  cái gì , hiểu  đạo lý   thì còn chẳng bằng  mơ.
Cố Kiến Sơn ngoài miệng  thì  , cái gì mà  nuôi dưỡng cho ,  dạy bé đạo lý  , nhưng đến buổi tối về nhà một lớn một nhỏ   giường thì  như kiểu ông  gà bà  vịt.
Cố Kiến Sơn : “Ở nhà   lời mẫu ,  cho  thì   ,  ăn cơm ngủ nghỉ đúng giờ,  ?”
Nhược Nhược: “A a a phụ , ăn cơm.”
Cố Kiến Sơn xem như  hiểu vì  Khương Đường  lúc thích Nhược Nhược đến mức hận  thể bế lên gọi cục cưng,  khi  mắt  thấy tâm  phiền,  nén giận để  đánh hài tử.
Quả thực là ông  gà bà  vịt, tại   câu nào cũng   hiểu thế?
Khương Đường  Cố Kiến Sơn, nhịn    nhạo : “Nếu   thể giữ con  thì  sẽ để con ở  đây,  về Thịnh Kinh một .”
Khương Đường  bắt đầu thu dọn đồ đạc, Cố Kiến Sơn  ở  Tây Bắc. Cho dù hồi kinh báo cáo công tác thì cũng  thể  theo xe ngựa chậm rì rì chạy về.
Đương nhiên Khương Đường  dẫn Nhược Nhược theo, chỉ là   Nhược Nhược  nguyện ý  theo về Thịnh Kinh .
Ở nhà  Điểm Kim Ô Kim, còn  bảy con ch.ó con chơi cùng, con bé chơi vui đến độ  nỡ rời .
Mỗi  ngủ đều là mệt quá mới ngủ, mà lúc đang ăn cơm, nếu  chó con tới thăm thì nhất định đòi  theo.
Cố Kiến Sơn còn  cách nào chứ,  cúi đầu  Nhược Nhược, thở dài. Nhược Nhược ngẩng đầu,  đầu chải hai cái b.í.m tóc nhỏ, vẻ mặt ngây thơ.
Cố Kiến Sơn: “…Nhược Nhược, nên  ngủ .” Nhược Nhược: “Không mà.”
Hiện tại con bé chỉ  một chút thời gian để chơi thôi, buổi sáng ngủ một giấc, buổi chiều ngủ một giấc, buổi tối  thể kiên trì  chút nào  chút đó.
Khương Đường lười quản nhiều như , nàng bế con bé lên cho gối đầu  vai  vỗ lưng, chỉ một lát   ngủ  .
Khương Đường : “Để   chuyện  với con,   tin trứng  thể chọi đá .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-652.html.]
Nhược Nhược đáng yêu thì đáng yêu thật, nhưng  lâu  sẽ quen. Đến khi nổi nghịch lên thì Khương Đường cũng  thể dạy bảo.
Từ lúc chỉ  ê a cho tới bây giờ  gọi cha nương, cũng  ít   .
Cố Kiến Sơn cũng  nỡ khi hai   về Thịnh Kinh, nhưng đến Liêu Thành  gần hai năm , dù  cũng  trở về một chuyến.
Cố Kiến Sơn : “Nếu  thì để Nhược Nhược ở nhà cũng  mà,  Xuân Đài Minh Triều ở đó,  xảy  chuyện gì .”
Làm   thể   chuyện gì cho , nha  gã sai vặt  dám quản, còn trông cậy  Xuân Đài Minh Triều? Chờ đến năm ngày  Cố Kiến Sơn về nhà thì Cố An Kỳ cũng  lật tung cả nóc nhà lên .
Vốn chỉ mới  Điểm Kim Ô Kim mà  bạ  cắn đó, bây giờ  thêm bảy con ch.ó con nữa, cộng thêm Cố An Kỳ, lúc về nhà chắc cũng  sập.
Khương Đường cũng   khi về đến nhà thì đập  mắt là một đống gỗ vụn .
Mặc dù  vui lắm nhưng hai ngày , Khương Đường vẫn mang theo Nhược Nhược trở về Thịnh Kinh, cũng  mang theo chó con,  đường con bé cũng   nháo. Bởi vì  xe quá lắc lư nên ngoại trừ thời gian ở khách điếm  thì thời gian còn  con bé đều chỉ ngủ.
Đến khách điếm, Khương Đường cũng sẽ dẫn con bé  đường dạo chơi. Thấy nhiều gặp nhiều  thể  cho con bé thêm dạn dĩ,  đến mức quá nhút nhát. Tuy nhiên nàng cũng  dám  xa, nàng  từng gặp những kẻ buôn  nên ở phương diện  nàng  cẩn thận.
Ở bên ngoài  đồ ăn ngon khắp nơi, thời đại  cũng   chất phụ gia gì, bởi  Khương Đường sẽ cho Nhược Nhược ăn một ít. Có một đống đồ ăn mê , chỉ trong vòng hai ba ngày, con bé    quên mất Điểm Kim Ô Kim và một đám chó con chơi cùng, còn quên mất Cố Kiến Sơn nữa.
Ra ngoài chơi thật thú vị, núi non sông suối, hoa cỏ bên ngoài  thể thu hút   tâm trí của con bé .
Khương Đường phát hiện, tiểu hài tử  đối với chuyện gì cũng sốt sắng nhưng cũng  dễ quên.
Đặc biệt là Nhược Nhược từ nhỏ  chẳng thiếu thứ gì nên cũng  đến mức cứ  chằm chằm mãi  một thứ.
Cứ  chầm chậm như , cuối tháng sáu, Khương Đường  về đến Thịnh Kinh xa cách hai năm.
Trước khi trở về nàng   thư, quản sự cùng Ngưng Duyệt  ở cửa thành nghênh đón. Ngưng Duyệt  đổi  ít, khí chất càng thêm nội liễm, cũng càng thêm  trọng.  đến lúc thấy  Khương Đường, khóe mắt nàng  vẫn  khỏi đỏ hoe, nàng  hành lễ: “Gặp qua phu nhân, gặp qua tiểu nương tử.”
 
Khương Đường cũng bùi ngùi xúc động: “Hai năm nay ngươi vất vả , mau về nhà .”