Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 650

Cập nhật lúc: 2024-11-23 15:55:28
Lượt xem: 4

Điều Cố Kiến Sơn ám chỉ không phải là vây quanh con trẻ từ sáng đến tối, cũng không phải là chuyện Khương Đường đọc sách, mà là hắn năm ngày về một lần, Khương Đường cũng sẽ ra ngoài nhưng sau khi nàng về thì chuyện hai người hàn huyên chỉ có con trẻ.

Cuối cùng dỗ dành con xong, hai người họ cũng phải nghỉ ngơi, nên cơ bản ngoại trừ nói về Nhược Nhược thì không nói gì khác cả, còn chẳng bằng lúc mang thai.

Nhược Nhược đã hơn bốn tháng tuổi rồi.

Khương Đường cảm thấy điều Cố Kiến Sơn nói rất có lý: “Nhưng…” không kể về Nhược Nhược thì còn nói gì.

Cố Kiến Sơn: “Ngày xưa khi ta về, nàng đều kể nàng đã làm gì, bây giờ toàn là Nhược Nhược.”

Cố Kiến Sơn nói chẳng sai, con đã chiếm trọn tâm trí của Khương Đường, nhưng hai người là phu thê, không chỉ có mình con.

Khương Đường gả cho Cố Kiến Sơn là vì thích, nhưng sau khi sinh con lại chỉ vây quanh con, Cố Kiến Sơn là phụ thân của con bé, nhưng hình như đã rất lâu rồi không xuất hiện với thân phận là phu quân của nàng nữa, có lẽ Khương Đường đã lâu chưa động tâm, khi ở cữ trên người có mùi khó ngửi, sau đó lại phải lo lắng chuyện của con nên vốn dĩ một tháng gặp mặt nhau mấy lần đã thật sự như biến tình yêu thành tình thân rồi.

Nhược Nhược còn nhỏ, Khương Đường cũng không lớn.

Giờ đây nghe hắn nói như thế thì lòng dạ khó tránh khỏi rung động: “Phu quân nói phải, vậy khi Nhược Nhược không ở đây, chàng không phải cha Nhược Nhược, ta cũng không phải mẹ của Nhược Nhược, thế nào hả?”

Cố Kiến Sơn đáp lại rằng rất được.

Vào mùa đông trời lạnh nhưng trong phòng lại rất ấm áp, chỉ có điều bị tấm rèm cửa sổ này chắn mất ý xuân.

Tháng mười Cố Kiến Sơn phải quay về Thịnh Kinh báo cáo công việc, Khương Đường và Nhược Nhược ở lại Liêu Thành.

Nhưng lần này Cố Kiến Sơn không trở về, trung tuần tháng mười, Tiên đế băng hà. Tiên đế qua đời, cả nước thương tiếc.

Vương gia các nơi cũng sẽ về kinh chịu tang, trong thành Thịnh Kinh có lẽ sẽ náo loạn một thời gian.

Chẳng còn cách nào, Triệu Chân tất nhiên sẽ không để Cố Kiến Sơn quay về Tây Bắc.

Khương Đường sai tháo đèn lồng đỏ trong phủ xuống, y phục của đám nha hoàn vốn là màu xanh nhạt nên cất đồ trang sức màu sắc sặc sỡ đi là được, mấy ngày này không ăn thức ăn mặn, ít ra ngoài, đợi khoảng thời gian này qua đi rồi nói tiếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-650.html.]

Tin Tiên hoàng băng hà truyền đi rất nhanh, toàn bộ Liêu Thành yên tĩnh đi rất nhiều.

Các cửa hàng ở Việt Thành đóng cửa ba ngày, còn cửa thành thì bị giới nghiêm, người vào thành ra thành phải qua tra xét cẩn thận mới được.

Chắc tháng mười một Cố Kiến Sơn mới quay về, khoảng thời gian này nàng trông nom Nhược Nhược cẩn thận vậy.

Hai mươi sáu tháng mười, Tiên hoàng phát tang, chôn cất ở hoàng lăng, hợp táng với Hoàng hậu đã mất.

Mấy vị Thái phi thì bị đưa trở về cung, mấy người này đều là người không con không cái, sau này có thể ở lại trong cung dưỡng già.

Trong lúc quốc tang, dân chúng phải để tang ba ngày, trong khoảng thời gian ngắn không có việc vui như cưới gả, thành Thịnh Kinh lại tĩnh lặng đi đôi chút. Chư vị vương gia không ai tạo phản, trong triều vô sự, Cố Kiến Sơn vâng mệnh quay về Tây Bắc.

Từ đó về sau mới tính là năm Gia Minh chính thức.

Lúc đi ra roi thúc ngựa, khi về cũng vội, bình thường đi đường phải mất nửa tháng, còn Cố Kiến Sơn chỉ mất mười hai ngày là đến rồi, Khương Đường và Nhược Nhược không có chuyện gì, con bé lớn nhanh như thổi đã qua hơn một tháng rồi, đã không còn nhận ra Cố Kiến Sơn nữa, được ôm thì khóc oe oe lên cứ như trời sập vậy.

Nhược Nhược khóc rất kinh khủng, Khương Đường chỉ có thể bế lại dỗ dành, nàng không mặc y phục rạng rỡ, cũng không đeo trang sức, cả người trông hơi nhẹ nhàng, khác hẳn so với vẻ đẹp ngày trước.

Ngày xưa đẹp rạng rỡ còn bây giờ thì cảm thấy êm dịu.

Khương Đường nói: “Mới có một tháng mà con đã không nhận ra cha con nữa rồi, còn nhỏ quá, đợi lớn thêm chút nữa mới nhớ được.”

Lớn thêm chút nữa là lớn thế nào, chí ít có thể nói được nhỉ.

Cố Kiến Sơn thở dài, không nhất thiết phải đổi tính nết ngay, phải quen thân đã mới được.

Điều này cũng chứng minh một chuyện, người làm cha không thể chỉ chiếm mỗi cái tên thôi.

Khi Cố Kiến Sơn quay về đã là cuối tháng mười một rồi, còn cách một tháng nữa là đến năm mới, sang năm Nhược Nhược hai tuổi, cuối cùng đã có thể nói chuyện bập bẹ rồi, có điều vẫn chưa gọi tên người được, mà i a như con chim non.

Đến khi Nhược Nhược tròn một tuổi đã có thể vịn xe học đi đi được hai bước.

Đi được hai bước không sao cả, trẻ con biết bập bẹ thú vị rất nhiều, cũng hậm hực người ta nhiều.

Loading...