Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 65

Cập nhật lúc: 2024-11-14 15:10:23
Lượt xem: 12

Chẩn mạch cho Khương Đường, nói là phong tà nhập thể: “Cô nương bị rơi xuống nước, bị sốt là khó tránh khỏi, tĩnh dưỡng cho tốt sẽ không có việc gì. Lão phu kê mấy đơn thuốc, để từ từ rồi uống. Nếu như châm cứu thì sẽ hồi phục nhanh hơn một chút.”

Lục Cẩm Dao không nói hai lời liền để cho đại phu châm cứu.

Châm cứu xong, lão đại phu lại dặn dò vài câu: “Đến đêm nếu như bị sốt thì uống phương thuốc hạ sốt này, dùng rượu thuốc lau người.”

Lục Cẩm Dao vội vàng nói được, Lục Anh tinh mắt, lập tức đưa cho lão đại phu năm lượng bạc.

Lão đại phu khẽ sửng sốt, vẫn nhận lấy.

Chờ tiễn người đi, lại qua một hồi lâu, phủ y mới tới.

Lục Cẩm Dao: “Bảo hắn trở về nói bên này đã mời đại phu rồi. Nhân tiện lấy thuốc luôn, ở đây có bếp lò để sắc thuốc không?”

Lục Anh nói có, còn chưa dứt lời, Bạch Vi liền thở hồng hộc trở về: “Đại nương tử, ta mời được đại phu rồi.”

Đại phu còn rất trẻ, ôm một hòm thuốc, mệt đến mức mặt mày đỏ bừng: “Bệnh nhân ở đâu?”

Lục Anh nghi hoặc nhìn Bạch Vi cùng đại phu phía sau nàng, chỉ chỉ cửa: “Đại phu vừa rồi… Bạch Vi, không phải ngươi đã mời đại phu rồi sao?”

Lục Cẩm Dao cũng khẽ sửng sốt, vừa rồi quả thật Bạch Vi không có ở đây, chỉ có đại phu tiến vào. Người bình thường không vào được Hầu phủ, Hầu phủ cũng không có người lớn tuổi như vậy, huống hồ, vừa rồi trên người vị kia quả thật có mùi thuốc nhàn nhạt.

Sau khi châm cứu xong, Khương Đường liền ngủ say.

Lục Cẩm Dao vội vàng đem hai tờ phương thuốc mà đại phu vừa rồi kê cho đại phu mới tới xem: “Phương thuốc có vấn đề gì không?”

“Là phương thuốc khu hàn hạ sốt, liều lượng rất xảo diệu, nếu đã có đại phu xem qua vậy ta cũng không cần lo lắng nữa.” Đại phu cười cười, ánh mắt vẫn còn nhìn chằm chằm phương thuốc, phương thuốc của Nhân Hòa Đường bọn họ còn chưa tốt như vậy.

Mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng Lục Cẩm Dao chỉ có thể để Bạch Vi đưa người trở về. Phòng hạ nhân so với phòng Yến Kỉ Đường nhỏ hơn rất nhiều, một gian phòng còn phải ở bốn người. Nàng đi vào bình phong nhìn xem, Khương Đường nhắm mắt lại, trên mặt có một tầng ửng đỏ nhàn nhạt, sờ một cái, tay vẫn còn lạnh.

Lục Cẩm Dao thấp giọng phân phó: “Mang thêm một cái chăn tới đây, trông chừng nàng ấy cẩn thận.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-65.html.]

Lục Anh đáp một tiếng: “Đại nương tử, ngài đi làm việc đi, nơi này có nô tỳ rồi.”

Lục Cẩm Dao: “Nếu Khương Đường tỉnh lại thì cho uống thuốc, nói chuyện với nàng để giải sầu. Nếu có hỏi thì cứ nói Yến tiểu nương tử không có chuyện gì hết, phủ y đã xem qua rồi.”

Lớn đến chừng này rồi, Lục Cẩm Dao vẫn là lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là thân bất do kỷ và bất lực.

Nàng là con dâu của Vĩnh Ninh Hầu phủ, phải lấy lợi ích của Hầu phủ làm đầu. Nàng là nương tử Cố Kiến Châu, quan vị của Yến quốc công cao hơn, phải nâng niu kính trọng. Nàng là nữ nhi của Bình Dương Hầu phủ, làm chuyện gì cũng phải lo lắng cho nhà mẹ đẻ.

Nàng là chủ nhân của xuân nhật yến, còn có khách quý tới đây mà không gặp, yến hội biến thành như vậy, nàng phải đi xin lỗi. Cuối cùng mới là chủ nhân của Yến Kỉ Đường, nhưng ngay cả người của mình vì cứu người rơi xuống nước, cũng không thể đòi lời giải thích.

Yến Minh Song tự mình ham chơi rơi xuống nước, liên lụy đến Khương Đường phát sốt. Nhưng nàng là xảy ra chuyện ở Hầu phủ, địa vị của Yến quốc công ở trong triều so với Cố Kiến Châu còn cao hơn, vậy nên nàng phải đi xin lỗi.

Có ai dám nói rằng là do Yến Minh Song ham chơi mới rơi xuống nước chứ.

Vẫn là nói, cũng bởi vì Khương Đường là nha hoàn, nàng đi cứu người là xứng đáng.

Lục Cẩm Dao: “Chăm sóc Khương Đường cho tốt, bảo Triệu đại nương hầm chút canh gà canh cá.”

Lục Cẩm Dao mang theo Nguyệt Vân Bán Hạ đi chính viện, ra cửa gặp An Dương quận chúa ngồi ở hành lang. Nàng thu liễm thần sắc trên mặt, nói với An Dương: “Quận chúa sao lại ở chỗ này?”

An Dương nhìn nha hoàn phía sau, đứng dậy nói: “Bên kia có quá nhiều người, ta không giúp được gì, muốn nhìn Khương cô nương một chút… Hình như là họ Khương, lúc ở lương đình ta nghe ngươi gọi nàng ấy như vậy, bây giờ nàng ấy thế nào rồi?”

An Dương nói tiếp: “Ngâm mình trong nước lâu như vậy, phải dưỡng thật tốt, nếu không lại giống như ta sẽ không tốt.”

Lục Cẩm Dao đáng để nàng kính nể, loại thời điểm này không đi xem Yến Minh Song thế nào mà là xem nha hoàn của mình.

Lục Cẩm Dao: “Đại phu kê đơn thuốc, nàng đã ngủ rồi.” An Dương gật gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”

Lục Cẩm Dao đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nơi An Dương ngồi cách cửa ngoại viện đi vào, người nào tiến vào hẳn là có thể nhìn thấy.

“Quận chúa, vừa rồi ngươi có nhìn thấy một lão đại phu lớn tuổi xách hòm thuốc tiến vào đây không?”

Loading...