Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 647

Cập nhật lúc: 2024-11-23 15:55:22
Lượt xem: 2

Nhược Nhược trở mình thế nào, đầu tiên là vươn tay vươn chân ra, ra sức quẫy đạp, sau đó cố gắng lạch bạch một phen cuối cùng lật sang, lần này vẫn không ngẩng đầu lên, nằm sấp thở hổn hển như con rùa con.

Trở mình là một việc tốn sức, Nhược Nhược đã tiêu tốn sức lực toàn thân nên phải nghỉ ngơi mới được.

Nằm một lúc, rồi lại từ từ ngẩng đầu lên nhưng cũng không kiên trì được bao lâu, rồi lại nhanh chóng nằm xuống.

Tại sao lại nói là giống con rùa con, ấy là vì con bé chỉ biết nằm thẳng lật người lại, chứ không rành lật ngược lại, hì hục hì hục mãi, chỉ có thể để cho Khương Đường giúp lật lại.

Sau khi lật ngược rồi lại tiếp tục siêng năng lật qua tiếp, mới biết trở mình nên đang bạo dạn thử sức, không hề biết chán tí nào.

Khương Đường cảm thấy trong con người bé tí xíu của con bé chứa đựng một ý muốn muốn chạy.

Nhược Nhược là trẻ con nên không biết gì, thế nên gặp phải thứ gì mới lạ chơi vui thì sẽ chơi đùa không ngừng.

Khi Cố Kiến Sơn quay về, Nhược Nhược nằm thẳng lật người đã rất nhuần nhuyễn rồi, chỉ là vẫn không thể lật ngược lại.

Cố Kiến Sơn nhìn cái tay tí xíu, cái chân bé tẹo của con gái lật qua xong thì vô cùng kinh ngạc: “Con bé thật sự có thể lật người rồi.”

Khương Đường cười đáp: “Còn có thể lừa chàng không thành nữa.” Nói rồi, nàng lại lật Nhược Nhược lại.

“Con bé còn không biết lật lại, có câu nói là ba lật sáu ngồi, tức là ba tháng biết lật, sáu tháng biết ngồi, không biết chàng đã từng nghe qua chưa?” Khương Đường nhớ trẻ con tầm hơn một tuổi là sẽ biết đi.

Đa số trẻ con là như thế, cơ mà cũng có đứa sớm một chút, có đứa muộn một chút, cũng chẳng phải chuyện to tát gì.

Mỗi một đứa trẻ đều không giống nhau.

Hơn nữa vì điều kiện của mỗi gia đình khác nhau, ăn uống tốt thì sẽ khỏe mạnh, đương nhiên thứ gì cũng nhanh hơn, còn nếu ăn uống không tốt thì sẽ gầy gò, tất nhiên là học gì cũng chậm hơn đôi chút.

Khương Đường không lo nổi chuyện của người khác, chuyện nàng có thể làm không nhiều, cứ cách một khoảng lại cho cháo tặng mì, còn những chuyện khác thì nàng bó tay.

Cố Kiến Sơn thật sự không biết cái này, hắn chẳng có tí ấn tượng gì với chuyện bản thân hắn biết lật biết đi lúc bao nhiêu tuổi. Hắn ở quân doanh, ít khi trông nom con nên cho dù có cái lý do bộn bề công việc trong quân thì nợ con vẫn là nợ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-647.html.]

Cố Kiến Sơn không muốn đến khi con bé mười mấy tuổi rồi lại phàn nàn với Khương Đường rằng sao con không hôn mình.

Cố Kiến Sơn nói: “Ta chơi với Nhược Nhược một lúc, không thể cứ để nàng chăm nó được, sau này ta về thì để ta chăm.”

Hai ngày nay Khương Đường đã theo con bé chơi lật mai rùa nhiều lần lắm rồi, lần đầu thì thấy mới lạ, lần hai cũng mới lạ, số lần càng nhiều thì lại cảm thấy quá đủ rồi, nàng nghĩ sao con bé này cứ lật mãi thế, có phải lưng bị ngứa hay không.

Đưa con cho Cố Kiến Sơn, Khương Đường cầu còn chẳng được, nàng xoa nắn cái cổ rồi ra ngoài đi dạo.

Ra khỏi nhà chính là phố chính của Việt Thành, bên phía Việt Thành người khá đông, có nguyên nhân với chuyện đi lại, trên đường cũng có không ít người Hồ.

Khi trước đều là người ngự triều tới Việt Thành làm ăn, giờ đây đã có người đi ra tới các nơi của ngự triều bán hàng hóa, dù sao mong muốn cũng gần giống.

Khương Đường cảm thấy không nhất thiết phải tới Việt Thành, Liêu Thành cũng khá được, nàng định quan sát xem, nếu có thể thì sẽ mở một chi nhánh cháo Trạng Nguyên ở Liêu Thành, không được thì thôi.

Cũng có thể nhìn ra, người của Liêu Thành không thích ăn thích mặc như người Thịnh Kinh, sạp hàng trên phố khá nhiều nhưng quán ăn tửu lầu rất ít, có lẽ là vì trời dần dần lạnh nên khách lác đác có mấy người, Khương Đường chỉ có thể đành thôi.

Trung tuần tháng chín này, lá trên cây ở Liêu Thành đã rụng sạch, giẫm lên kêu răng rắc, Khương Đường mua hai lồng bánh bao con, hai bát tào phớ to ở trên phố, sau khi về phủ thì cho người trả bát lại.

Phòng bếp nhỏ đã nấu bánh kẹp thịt bò, những thứ khác ở đây thì không nói, ăn thịt bò thôi là đủ rồi.

Cái gì mà thịt bò viên, mì thịt bò, sủi cảo thịt bò luân phiên đưa lên, xét đến mùi vị và khẩu cảm thì ngon hơn nhiều so với thịt bò ở Thịnh Kinh.

Lúc Khương Đường quay về Cố Kiến Sơn đã dỗ Nhược Nhược ngủ rồi, đặt con bé ở trên chiếc giường sưởi ở phòng chính.

Ở đây trời lạnh nhanh, mùa hè ngủ giường vào thu ngủ giường sưởi, nếu buổi tối Cố Kiến Sơn không ở nhà thì thi thoảng Khương Đường sẽ cho Nhược Nhược ngủ cùng, có điều ngủ với trẻ con là một chuyện rất đỗi cực nhọc, phải

thay tã lót, con đói còn phải gọi bà v.ú vào, sau hai lần chăm con ngủ Khương Đường cảm thấy vẫn nên theo bà v.ú thì tốt hơn.

Nói tóm lại chăm con rất mệt, hai bà v.ú thay phiên nhau chăm cũng gắng gượng hết sức, Khương Đường chỉ có thể cho thêm bạc.

Loading...