Lục Cẩm Dao thu dọn xong xuôi, mang theo Cố Ninh Chiêu  ăn cơm chiều,  bàn cơm còn hỏi Khương Đường  chịu thu nhận Cố Ninh Chiêu .
Khương Đường  bộ dáng  mở miệng của Cố Ninh Chiêu thì vui vẻ đáp ứng: “Vừa lúc Nhược Nhược cũng thích ca ca, nếu ở  thì  cho con một viện tử riêng, mỗi ngày đều  thể thấy  .”
Cố Ninh Chiêu đắn đo, nhưng quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, bốn con ngựa của bé đều  chạy tới chân trời ,   thể  về  chứ.
Cố Ninh Chiêu đành  cắn răng : “Được!” Lục Cẩm Dao  lạnh hai tiếng, còn   cốt khí.
 ngày kế, Cố Ninh Chiêu vẫn tỉnh dậy trong xe ngựa,  cách Càng Thành  xa. Bé lúc  cũng  nháo  về xem  , chỉ là  chút tiếc nuối, còn  kịp cáo biệt Nhược Nhược.
Bé ôm lấy Lục Cẩm Dao: “Mẫu , con  nhớ ngài.”
Lục Cẩm Dao : “Cũng      gặp , Đường di của con vẫn  về Thịnh Kinh mà.”
Sáng sớm Cố Kiến Sơn gấp gáp  về đưa lễ vật cho bọn họ,      bao giờ mới gặp .
Ngày tháng đúng là qua   trở , mỗi  đều  gia đình của chính , chỉ chớp mắt, Khương Đường cũng   hài tử của nàng.
Nói như  với Cố Ninh Chiêu là bởi vì tiểu hài tử    tháng năm, mấy tháng  cũng trôi qua một cách chóng vánh mà thôi.
 nàng     rõ từng ngày từng ngày trôi qua.
Rất nhanh thôi Cố Ninh Chiêu sẽ tròn năm tuổi,  học  sách… Cưới thê sinh hài tử.
Khương Đường cảm thấy bộ dáng  ôm  của Cố Ninh Chiêu khá buồn , tiểu hài nhi lớn lên sẽ  nhiều cái thú vị,  hề phụ thuộc    phụ mẫu, các bé cũng  tư tưởng của chính ,   trưởng thành cũng  hề giống bất cứ  nào.
Nhược Nhược bây giờ cũng chỉ  ăn  ngủ, giống như đang   thổi khinh khí cầu , chỉ cần thổi thổi là sẽ lớn lên.
 hình như bé  nhận   ai là mẫu , mỗi khi thấy Khương Đường đều sẽ  nàng chằm chằm,  khi còn ôm nàng, phồng má thổi bong bóng.
Đôi mắt  như quả nho, cứ xoay tròn xoay tròn, chỉ cần  một chút động tĩnh là  thể hấp dẫn  ánh mắt của con bé.
Khương Đường bây giờ cũng  học  cách bế hài tử, một tay nâng eo cùng mông, một tay nâng đầu nhỏ, bế bé con  ngoài phơi nắng,  thể cảm nhận  con bé đang  vui vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-646.html.]
Thỉnh thoảng sẽ chép miệng “ chuyện”, chẳng qua là    thành lời mà thôi, nhưng  giống dáng vẻ tán gẫu với  khsc, cũng   là đang luyện tập động tác b.ú sữa  thật sự   chuyện,  nào cũng chọc cho Khương Đường  ha ha.
Nữ nhi chính là một chiếc áo bông nhỏ, lời  đúng là  sai.
Vào giữa hè, Khương Đường  hun nóng cả , chỉ  thể nhờ Cố Kiến Sơn trông chừng bé nhiều hơn.
“Nhược Nhược béo lên thật nhanh, năm ngày   thấy,  nặng hơn ba cân .”
Cố Kiến Sơn ôm hài tử còn thuần thục hơn Khương Đường,  ngắn  là quen tay  việc: “ là béo .”
Khương Đường cảm thấy bộ dáng Cố Kiến Sơn ôm hài tử khá : “Lúc về Thịnh Kinh chắc là Nhược Nhược     bò ,   sai nha  trải thảm lông dê mới , còn  bọc hết tất cả cạnh bàn cạnh ghế nữa.”
Khương Đường    từng  hài tử, bất quá  từng  qua hài tử tiêu dùng  nhiều thứ, nào là đồ chơi xếp gỗ, xe đẩy  .
Nàng  thể hỏi thăm Cố Tiêu một chút,  thể nhờ Đa Bảo Các   một  thứ  , đến lúc đó cũng  thể kiếm  bạc.
Cố Kiến Sơn để lời của Khương Đường ở trong lòng: “Được, nên như , con bé bây giờ cái gì cũng  ,   sẽ trở nên ngông cuồng. Đường Nhi, chúng   thể cái gì cũng theo ý con bé, nếu chiều nó đến mức   trời cao đất dày thì chính là hại nó.”
Cố Kiến Sơn cảm thấy Khương Đường quá thương Nhược Nhược, nhưng như  cũng   là chuyện .
Xinh  đáng yêu thì tốtt, nhưng xinh  mà tùy hứng thì .
Tuy rằng nữ nhi của    thế nào cũng sẽ thấy , cũng  thể để tính tình của hài tử liên lụy tới  khác.
Phụ mẫu  chỉ  trách nhiệm nuôi lớn mà còn  giáo dục hài tử cho . Khương Đường gật đầu,  tán đồng, nàng còn sợ Cố Kiến Sơn quá thương con bé đó chứ, Cố Kiến Sơn  thể nghĩ như  thì khá .
“Ừ,  dạy con bé  sách và hiểu  lẽ .”
Từ một tháng đến ba tháng, chuyện quan trọng nhất của Nhược Nhược mỗi ngày chính là ăn cùng ngủ, lúc thức dậy sẽ bắt đầu giơ cánh tay ngó sen của  lên quơ loạn xạ.
Ba tháng lẻ mấy ngày, con bé cuối cùng cũng  lật .
Khương Đường cảm thấy như   quá phúc hậu, nhưng  con bé cứ như rùa đen đang cõng mai rùa .