Lục Cẩm Dao gật đầu, nàng  suy nghĩ  thể mở một cửa hàng như  ở Thịnh Kinh ,  lẽ cũng , chỉ cần đến một nơi là  thể mua  hết những thứ cần dùng, cũng đỡ  chạy đông chạy tây.
Khương Đường sai chưởng quỹ lấy sổ sách , cửa hàng  khai trương  tháng mười năm , hoạt động  gần nửa năm.
Mỗi tháng lời  hơn hai ngàn lượng,  một  nhỏ là kiếm  từ việc nhập hàng ở Tây Bắc đem tới nơi khác bán.
Cả Càng Thành chỉ  duy nhất một cửa hàng , phía    nhiều tiểu thương lấy hàng từ nơi khác tới bán cho cửa hàng với giá thấp, như  cũng  thể kiếm  bạc, chỉ là ít hơn một chút.
Cũng chỉ  một cửa hàng như , những thương nhân khác cũng  ở  Càng Thành lâu dài nên tự nhiên  mở cửa hàng, mà  nhiều hàng hóa   lẫn lộn,   kiếm  bạc, cũng   ít  mất bạc.
Lục Cẩm Dao cảm thán: “Người Hồ tộc tôn trọng văn hóa Ngự Triều, càng ngày sẽ càng  nhiều  tới Càng Thành.”
Hai tộc giao hảo, tới lui qua , nhưng đa   Hồ tộc vẫn ở nơi sâu nhất  thảo nguyên mênh mông.
Cũng     sẽ thế nào.
Lục Cẩm Dao buông sổ sách : “Ta hy vọng sẽ hòa bình  mấy chục năm, Chiêu ca nhi và Nhược Nhược còn nhỏ như  mà.”
Đời  liều sống liều c.h.ế.t còn   là vì thế hệ tiếp theo .
Khương Đường thở dài, : “ , vẫn luôn yên  là  nhất.” Hai   vội vã trở về, ở bên ngoài ăn một bữa.
Xiên thịt dê ở đây ngon hơn ở Thịnh Kinh, thịt cũng  thơm. Lục Cẩm Dao  bao giờ uống  bơ, hơn nữa bên hương vị  sữa bên   giống với Cẩm Đường Cư, hình như còn  vị mặn, nhưng uống vẫn ngon.
Còn  thịt khô và sữa chua,  phố đều là mỹ thực đặc sắc của Hồ tộc, Khương Đường còn mua về một ít cho Chiêu ca nhi cùng Trịnh thị.
Núi non trải dài ở phía xa xa, chỉ thấy  vầng trăng ở  những đỉnh núi, mây mù mờ ảo, thời tiết  quá nóng bức.
Khương Đường : “Ngươi xem, ở đây thật sự  tồi.”
Lục Cẩm Dao : “Phong cảnh tú lệ dân phong thuần phác,   nhiều thứ quanh co như ở Thịnh Kinh.”
Qủa thật  , nhưng phủ Vĩnh Ninh hầu còn ở Thịnh Kinh, Lục Cẩm Dao cũng   cách nào.
Lục Cẩm Dao dự định ngày mười một sẽ khởi hành về Thịnh Kinh,  nhiều ngày Trịnh thị cùng Cố Ninh Chiêu chỉ vây quanh Nhược Nhược, Cố Ninh Chiêu  sắp   cũng  hề mè nheo, còn chủ động  thu dọn đồ vật: “Con cũng nhớ phụ  ,  lâu  thấy phụ .”
Ra ngoài hơn hai mươi ngày, nhớ cha cũng   là chuyện gì lạ. Cố Kiến Châu quả là  uổng công nuôi nhi tử .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-645.html.]
Lục Cẩm Dao : “Vậy tối nay con  cáo biệt Nhược Nhược   đó, sáng mai chúng   quấy rầy giấc ngủ của  .”
Ra ngoài nên  sớm   muộn,  sớm một chút cũng là chuyện .
Cố Ninh Chiêu nghi hoặc chớp mắt: “Vì    từ biệt? Nhược Nhược    về cùng chúng  ?”
Lục Cẩm Dao giải thích : “Muội  là nữ nhi của Đường di,  ở chung với Đường di chứ.”
Cố Ninh Chiêu căng não suy nghĩ: “Vậy để Đường di  cùng chúng    là   .”
Lục Cẩm Dao : “Đường di   thì Ngũ thúc thúc    đây?”
Cố Ninh Chiêu nghĩ ngợi  , bởi vì Cố Kiến Sơn chỉ ở nhà  ngày mùng sáu đó, mấy ngày còn  đều  đến quân doanh, sáng mai hẳn sẽ trở về tiễn bọn họ.
Tuy trí nhớ của Cố Ninh Chiêu khá , nhưng cũng  nghĩ  Ngũ thúc thúc là ai.
Đứa nhỏ ,   rõ trái  thông thì sẽ tìm cách ăn vạ, Cố Ninh Chiêu : “Con mặc kệ, dù  Nhược Nhược     con cũng sẽ  , mẫu  cùng tổ mẫu trở về , con  ở  đây.”
Lục Cẩm Dao còn ước như  đó, nhếch miệng : “Được thôi, con hỏi xem Đường di   cho con ở  , nếu  thì con ở  . Ta  cần thuê nhà cho con , con cứ ở  chỗ , để  một ma ma chăm sóc cho con.”
Cố Ninh Chiêu  hề nghĩ tới Lục Cẩm Dao   như  thật, nhưng đổi ý thì mất mặt lắm: “Được, mẫu  cùng tổ mẫu  cần nhớ con, con chơi với Nhược Nhược    lắm.”
Lục Cẩm Dao  đáp  bé,  đầu  thu thập hành lý.
Thật là    đau đầu, nếu là một nữ nhi thì  lẽ sẽ  phiền toái như  , bất quá,   cứ trơ mắt  nữ nhi gả cho   ắt hẳn cũng  dễ chịu.
Xem  mỗi thứ đều  chỗ  của nó.
Nhìn Nhược Nhược, Lục Cẩm Dao vẫn  chút hâm mộ, Cố Ninh Chiêu  ba tuổi , nàng     thêm một hài tử.
Cố Kiến Châu  nạp , một hài tử là quá ít.
Chẳng qua, chuyện hài tử  chờ xem duyên phận, hơn nữa vẫn còn  chắc là nam hài  nữ hài .
 
Nếu vẫn là một tiểu tử thúi thì nàng  thật sự  đau đầu.