Nhược Nhược  nhúc nhích thôi là Khương Đường cũng  thể reo mừng, tuy vẫn là một con khỉ con đỏ hỏn nhưng  càng ngắm càng cảm thấy đáng yêu.
Cố Kiến Sơn: “Đương nhiên là  cũng thích.”
Hắn  vợ  con gái, đời  viên mãn, chỉ là con bé  còn bé quá, bé tới nỗi   dám chạm , sợ rằng tay  quá thô ráp sẽ động đau con gái.
Đây là châu báu mà Khương Đường cho , Cố Kiến Sơn vì trân quý nên  dám tiến tới.
Cố Kiến Sơn : “Cảm ơn nàng, bằng lòng sinh con cho …”
Hắn  trông thấy những giọt nước mắt của Khương Đường khi mới  thấy con gái.
Bây giờ Khương Đường  hề  : “Thôi ,   con của một  ,  thấy giống  hơn một chút,   con bé  tính cách thế nào. Lần  Chiêu ca nhi  thêm một tiểu   ,   cho nhà một lá thư,  với  , mà thôi, ngày mai  cùng  .”
Khương Đường   Lục Cẩm Dao  thể tới chỗ   , nếu tiệc đầy tháng mà ở đây cũng     thì,  điều  cha   ở bên nên sẽ  thiệt thòi cho tiểu cô nương  .
Nhược Nhược… Nhược Nhược.
Con gái của nàng tên là Nhược Nhược.
Cố Kiến Sơn đáp: “Vậy cũng , nhưng nàng  mới sinh nở xong, chuyện   thể tự  nàng  bậy ,   lời   kinh nghiệm, ở cữ sẽ  nóng bức  rầu rĩ…”
Sao Cố Kiến Sơn càng ngày càng lải nhải thế.
Khương Đường: “Ta  ,  , ngày mai  mau tới quân doanh ,  và Nhược Nhược ở nhà đợi  về.”
Cố Kiến Sơn lờ mờ cảm thấy tâm tư của Khương Đường   đặt   con gái, nhưng  chẳng thể  gì nên chỉ  thể gật đầu đáp: “Ta  .”
Khương Đường cảm thấy mới là, thứ nhất là Nhược Nhược trông  xinh xắn, thứ hai trẻ con lúc  quấy   khá là ngoan ngoãn, sự hấp dẫn của con bé vẫn  giảm xuống.
Chỉ  điều  mới sinh con xong nên Khương Đường cũng gắng gượng   bao lâu,   mang theo cơn đau chìm  giấc ngủ.
Cố Kiến Sơn ở  với vợ con một lúc,  đó bảo nha  và bà v.ú , bế Nhược Nhược sang phòng bên cạnh, ban đêm hai bà v.ú  phiên  trông chừng,  cách cũng gần nên Cố Kiến Sơn cũng yên lòng.
 
Trong phòng vẫn  chút mùi m.á.u tanh, ngắm  Khương Đường  ánh nến, gương mặt nàng  xanh xao, sinh con nào  chuyện dễ dàng, hơn nữa    khi sinh xong nỗi đau   còn tồn tại nữa.
Cố Kiến Sơn ngủ  ngon,  lo lắng cho Khương Đường,   lo lắng cho Nhược Nhược, đến cả sớm ngày mai  mà vẫn cực kỳ  yên tâm.
Nếu như  thể đưa Khương Đường và Nhược Nhược cùng  thì  . Tiếc rằng là  thể.
Lần  về là năm ngày , một ngày thôi Cố Kiến Sơn cũng   .      mang trọng trách,    cũng  .
Mùng bảy Cố Kiến Sơn  về, Nhược Nhược   đổi .
Những vết hằn đỏ lúc mới sinh dần dần biến mất, đứa bé trắng trẻo mềm mịn.
Hằng ngày ngoài ăn  thì chính là ngủ, so với cái ngày mới  đời thì lớn lên nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-638.html.]
Người  bảo trẻ con là thấy gió mà lớn, lời  chẳng sai chút nào.
Cố Kiến Sơn ngắm Nhược Nhược đang đá chân ở  giường, một lúc lâu mà chẳng thốt  lời nào.
Khương Đường đắc ý :”Bà đỡ  trẻ con  mới sinh sẽ vàng vọt một  thời gian, hình như là vàng da, nhưng Nhược Nhược thì  , bây giờ trời nóng nên khi nào  nắng gắt  sẽ bế con bé  ngoài phơi nắng, con bé gần  một chút nên  dễ  phơi đen .”
Khương Đường cũng  từng thấy trẻ con như thế bao giờ, Cố Ninh Chiêu cũng coi như là  cận nhất , nhưng con trai và con gái  giống , bé gái thì  thơm thơm mềm mềm như kẹo bông gòn .
Mắt Nhược Nhược to, hàng mày cong cong, chóp mũi xinh xinh hai má ửng đỏ.
Bà đỡ  chuyện dễ , nhưng vì trẻ con vốn dĩ  xinh xắn , nên thêm mấy phần chân tình thực ý.
Quả thật là xinh xắn, hai vị chủ nhân của nhà  dung mạo xuất chúng, nhất là vị nương tử , trông cũng xinh  quá.
Có một lời  thế nào nhỉ,  quanh sáng cả căn phòng.
Con bé sinh    sáu bảy phần mỹ mạo, trông nhỏ thấy lớn,   chắc chắn cũng là một đại mỹ nhân.
Bà đỡ ở  năm ngày, qua hai ngày bèn  về Thịnh Kinh.
Tuy đến nơi  một chuyến mất kha khá thời gian nhưng bạc   cũng nhiều.
Vĩnh Ninh hầu phu nhân cho bà  hai mươi lượng bạc, Cố phủ đưa cho bà  mười lượng bạc , cái hôm sinh xong  đưa thêm mười lượng nữa.
Chuyện ăn uống trong phủ cũng , chuyến   thật sự đáng,  còn  chút tư vị của khách hết lòng chủ mừng vui.
 
Trù nương và ma ma tới theo cũng chuẩn   về, bọn họ là  của hầu phủ, qua đây phụ giúp thì  thể nhưng quan hệ giữa hai phủ nên  thể ở lâu.
Trên  Cố phủ đều nhận  bạc thưởng và trứng gà đỏ.
Đầy tớ ở tiền viện mỗi  một lượng bạc, nha  nhị đẳng, tam đẳng hầu hạ ở chính viện mỗi  hai lượng, Ngưng Châu  năm lượng.
Cả phủ tràn ngập  khí hân hoan.
Khương Đường  quan tâm những chuyện , đều là Cố Kiến Sơn  cả, nhưng về phần quản gia mà  thì việc Cố Kiến Sơn  khá .
Nhược Nhược vẫn còn quá nhỏ nên phần lớn thời gian trong ngày đều ngủ say.
Thi thoảng tỉnh  thì hoặc là đói hoặc là  tiểu, kiểu gì cũng  há miệng gào .
Khương Đường cũng   dỗ trẻ con, ở cữ cũng  tiện cho lắm nên hiện giờ  để bà v.ú bế xuống.
Dỗ xong  bế về, Nhược Nhược  ngủ , nhưng cái mũi thì vẫn hấp háy, như thể  chịu uất ức to lắm.
Hàng lông mi đều  ướt nhẹp.
Khương Đường nghĩ thầm, cái tính khí , ngày  chắc chắn   đứa chịu khổ.