Đến Liêu Thành, cả đoàn  ở  Cố gia.
Ban đầu Lưu Dượng định ở nhà trọ nhưng Khương Đường  tin xong thì cho  đón về phủ.
Trong phủ  viện riêng để  phòng cho khách, ăn cơm cũng  trù nương, Khương Đường cũng  thể cố gắng tận tình cái nghĩa của chủ nhà.
Còn Bội Lan, Tĩnh Mặc cũng  tin Khương Đường mang thai. Tất nhiên đây là tin .
Bội Lan : “Nhanh thật đấy! Sang năm là bé con  đời , ngươi xinh  như thế , bé con chắc chắn cũng xinh xắn!”
Bội Lan cảm thấy đứa trẻ   thể   mấy phần xinh  của Khương Đường  là kinh  , chẳng quản là bé nam  bé nữ, trông xinh xắn thì đều  thích, chứ     Thám hoa lang.
Khương Đường hỏi hai  họ  ở   ,  là ở  đây đón năm mới.
Bội Lan và Tĩnh Mặc lắc đầu, bọn họ  đoàn tụ với  nhà,  nhà còn đang ở Thịnh Kinh,  thể chóng về thì nên chóng về mới .
Có điều    ăn, lui tới thuận tiện thì sẽ thường xuyên tới thăm Khương Đường.
Cả đoàn  tất tả tới   tất tả .
Khương Đường gửi bọn họ ít đặc sản địa phương cho mấy  Lục Cẩm Dao,  yên tâm chuẩn  Tết.
Bắn cung nàng cũng  học , gà nướng cũng  ăn,   suy nghĩ gì là Cố Kiến Sơn đều  thể đoán  , trong lòng nàng   gì nhung nhớ nữa, mà  khá trông ngóng năm mới đến.
Mùng mười Cố Kiến Sơn  về một chuyến thì trông thấy trong nhà   đổi lớn.
Trên cổng dán chữ Phúc,  cửa còn treo đèn lồng đỏ,     là thấy trong viện giăng đèn kết hoa, trông cực kỳ náo nhiệt.
Rõ ràng là mùa đông khắc nghiệt nhưng  hiện  vài phần ấm áp.
Cố Kiến Sơn  kìm lòng  bật ,  đó  thẳng về phía chính viện,, dọc đường  thì  chỉ  đèn lồng chữ phúc mà còn  đủ kiểu  tuyết, đến cả hành lang uốn khúc cũng dán câu đối và chữ phúc.
Thật sự là  náo nhiệt.
Khương Đường  hôm nay Cố Kiến Sơn  về: “Hôm nay chúng  ăn lẩu nhé, còn  cả khoai lang nướng và hạt dẻ rang,  mau   , trong phòng ấm lắm.”
 
Trong nhà cũng  thêm  ít thứ, gối dựa mềm mại,  nền nhà trải thảm lông cừu, Khương Đường  mỗi giày   tấm lót, Cố Kiến Sơn cũng  , những ngày tháng   ở nhà, Khương Đường sẽ để để từng tí từng tí đồ dùng  trong nhà.
Cố Kiến Sơn : “Đã đói bụng từ lâu ,  điều  đợi  chốc nữa,   tắm rửa  .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-634.html.]
Dọc đường  gió bụi,  khi về nhà cõi lòng như quy về một chỗ.
Bên ngoài tuyết  dày,  đợi đến giao thừa, Cố Kiến Sơn  ngửi thấy mùi hương của năm mới.
Qua mùng mười, ngày tháng hình như càng nhanh hơn, cảm giác như chẳng mấy hôm nữa là đến ba mươi Tết.
Khó khăn lắm   một năm thái bình, giờ  năm ngoái còn lo sầu vì miếng thịt, năm nay   thể yên  đón cái Tết .
Thái bình thịnh thế, tuy quân lương  thiếu thốn nhưng cũng    ăn là  thể ăn thỏa sức, chuyện chuẩn  cơm đêm giao thừa là của hỏa đầu quân, giờ đây Cố Kiến Sơn là xương sống của Tây Bắc nên đương nhiên  vui vầy với tướng sĩ.
Đây cũng là ý của Gia Minh đế, để thể hiện  vẻ quân thần một nhà.
Cố Kiến Sơn chẳng  cách nào đón giao thừa cùng với Khương Đường, Khương Đường cũng hiểu, thất vọng thì  nhưng vẫn  thể để Cố Kiến Sơn chống  quân lệnh chống lệnh thánh chỉ.
Nàng với trong phủ nhiều như thế mà, lúc sắp  Khương Đường còn bảo Cố Kiến Sơn yên lòng.
Cố Kiến Sơn thở dài trong lòng, tập trung ăn tối đêm giao thừa với tướng sĩ.
Cơm tối giao thừa mỗi năm chỉ  một bữa, hỏa đầu quân  tiêu tốn nhiều, trong đồ ăn   nhiều thịt, còn  một món thịt bò hầm, mỗi  còn  chia một vò rượu, là Thiêu Đao Tử.
Ai nấy cũng đều uống nên tất nhiên Cố Kiến Sơn cũng  uống, bữa cơm   rượu  thịt, ăn xong hơn một giờ   tỉnh rượu  nên  gì thì   nấy.
Cố Kiến Sơn kiểm tra một vòng   dặn dò mấy câu với phó tướng, lúc  mới lên ngựa về nhà.
Cố Kiến Sơn  khỏi nhớ tới sinh thần năm ngoái của Khương Đường, cũng như thế , bỏ lỡ lúc vội lên đường là  sang ngày hôm .
Hôm nay cũng là như .
Quay về đến phủ, đèn của chính viện  tắt.
Hai nha  gác đêm   hành lễ, Cố Kiến Sơn cho hai  về nhĩ phòng,  khi  tới phòng bên cạnh rửa ráy bớt  rượu  mới  phòng,
Khương Đường  ngủ .
 
Người  mang nên dễ buồn ngủ, Khương Đường  đợi Cố Kiến Sơn nhưng  kìm nén  nên đến cả việc  về khi nào cũng chẳng .
Sáng sớm hôm , Khương Đường  tiếng pháo nổ bên ngoài đánh thức, Cố Kiến Sơn lấy tay bịt tai Khương Đường : “Nàng ngủ thêm lúc nữa .”