Nướng thỏ nướng gà còn trống nên Ngưng Châu ném  đống lửa máy củ khoai lang,   nổi một đống lửa khác để  nóng cơm canh và bánh mang đến, cũng  chỉ ăn mỗi gà nướng thỏ nướng .
Trong lòng Ngưng Châu  lèm bèm gì, ngộ nhỡ đồ tướng quân  ăn  ngon thì đại nương tử cũng  đói.
Thoắt cái, mùi thơm của đồ ăn dần dần thoang thoảng,  mấy loại cơm nắm, bánh ngàn lớp, rau xào canh hầm  xong, hình như còn  mùi thơm của thịt xém.
Khương Đường cũng ngửi thấy mùi thơm, nàng ngẩng đầu lên  Cố Kiến Sơn: “Cái  trông khá là ngon.”
Không chỉ  mùi thơm mà trông cũng khá ngon mắt, lớp ngoài cùng khi nướng   màu vàng kim, quyện với màu sắc của đồ gia vị, tỏa  mùi hương mê .
Có lẽ khá là ngon, màu sắc và mùi thơm đều   , vị  thể tệ đến  cơ chứ.
Ngày  lúc Khương Đường dùng lò nướng bánh,  tính toán thời gian chỉ cần nướng là , bây giờ    bên cạnh chờ, thật sự là càng khiến   thèm thuồng.
Cố Kiến Sơn dùng lửa nhỏ, cố gắng   nhất,   chuyện với Khương Đường  xoay xuyên gỗ gà thỏ.
Lòng Khương Đường đều  mùi hương cuốn  mất , còn bảo Cố Kiến Sơn tập trung nướng đừng  chuyện nữa, ngạn vạn  đừng  nướng cháy.
Cố Kiến Sơn: “… Được,  nàng cứ  .”
Có lẽ  khi mang thai khẩu vị   biến đổi,    là đồ khi   thích ăn còn bây giờ thích ăn, mà là ,  ăn thứ gì thì  ăn cho bằng , chờ đợi cũng .
Riêng món  nướng mất nửa giờ, đến khi gà và thỏ nướng thành quắt nhỏ , lớp bên ngoài màu vàng kim  lớp da xém màu nâu, Cố Kiến Sơn mới kết luận rằng nướng chín .
Trong ngoài đều chín cả .
Cố Kiến Sơn xé cho Khương Đường một chiếc đùi gà một chiếc đùi thỏ,  đó dùng d.a.o khứa ít thịt   đặt  trong chiếc đĩa con.
“Thử xem.”
Thịt nướng ăn cùng với bánh thật đúng là mỹ vị nhân gian, thịt  lớp ngoài giòn bên trong mềm, cũng  hề  mùi tanh mà   mùi thơm gỗ đặc trưng.
Khương Đường  đống củi đang cháy, là lá thông và cành gỗ bách, chả trách.
 
Sự thèm ăn của Khương Đường nổi lên, ăn hết một cái đùi gà, một cái đùi thỏ, nửa cái bánh nướng với ít đồ ăn, Ngưng Châu  khuyên nhưng Cố Kiến Sơn chẳng  gì cả, nàng   nha   dễ mở lời, chỉ sợ lời lạnh đất lạnh  sẽ trúng gió,  buổi tối khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-632.html.]
Cố Kiến Sơn : “Muốn thì   còn nấu cho nàng ăn,  điều gà rừng ăn  ngon, gà nhà nuôi dày thịt, nướng  còn ngon hơn.”
Khương Đường ngừng  đáp: “Vậy thì  thể lấy ít củi về, cành củi  nướng thịt ngon lắm.”
Nàng cảm thấy ăn  no   ăn tiếp nữa, phần thịt còn  thì chia cho mấy  Xuân Đài, cả đám  ăn uống cũng  vui vẻ.
Trên đường  về trời  tối đen, nhưng  thể trông thấy đường.
Ánh trăng và ánh tuyết hòa  một thể, rừng cây lặng thinh, con đường cũng tĩnh lặng.
Thi thoảng   thấy vài tiếng kêu của dã thú nhưng vì  đông nên  cảm thấy sợ hãi.
Ở trong xe   lạnh, Cố Kiến Sơn dùng tay xoa bụng cho Khương Đường, thật  cũng   là bụng mà là  dày, xoa cho bớt đầy    hỏi nàng  khó chịu  , Khương Đường lắc đầu bảo ,  đó Cố Kiến Sơn  hỏi tiếp nữa: “Lần  còn   , đợi  về, một  nàng   yên tâm.”
Khương Đường đáp: “Ta   trẻ con, yên tâm .”
Khương Đường  nặng nhẹ, con của nàng thì nàng chắc chắn sẽ  cẩn thận,  lẽ mang thai là như thế ,  lẽ là vì Cố Kiến Sơn, nên nàng  thích con trẻ.
Thi thoảng  một vài việc  thể với Cố Kiến Sơn, thời gian dài đằng đẵng đến cả bản  Khương Đường còn chẳng chịu nổi.
Khương Đường hôn một cái lên mặt Cố Kiến Sơn: “Hôm nay cảm ơn , tuy  và  là phu thê nhưng  vài chuyện cũng   cứ  cho bằng , giống như hôm nay…”
Cố Kiến Sơn  ý của Khương Đường,  : “Chuyện của nàng là   cho bằng , hơn nữa theo nàng  ngoài  cực kỳ vui.”
Cho dù thấy Khương Đường chơi quả cầu tuyết, mỉm  với nền tuyết,  cũng đều vui sướng.
Thế nên  chỉ là chuyện của Khương Đường, mà càng là chuyện của .
Đôi khi hai  sẽ  chuyện tâm sự nhưng gần  thì ít mà xa  thì nhiều, lúc hàn huyên cực kỳ ít ỏi,  khi đến Tây Bắc  một ,  đường  hai , và cả  .
Trong nụ  của Khương Đường  sự đắc ý: “Ta ở cùng  cũng vô cùng vui sướng.”
 
Sung sướng đến độ  còn suy nghĩ vớ vẩn nữa,  tính toán so đo việc Cố Kiến Sơn đối xử  với nàng là vì bản  nàng  vì con.