Đợt tuyết  dày y như chiếc chăn bông, còn  là cái loại  mấy lớp chăn bông chất chồng lên .
Xuôi theo vết bánh xe in hằn  đất từ con đường, vết hằn in  trông  mắt,  dáy bánh xe và thùng xe đều là tuyết, tuyết ở bên  càng dày hơn.
Xuân Đài dẫn   dọn dẹp một  đất, căn bản chẳng  ai  những lời như “Trời lạnh, đại nương tử vẫn nên ở  trong lều chờ.” Hoặc là “Tiểu chủ tử cẩn thận.”.
Có Cố Kiến Sơn ở đây , hơn nữa quản sự   dặn dò từ  .
Khương Đường thậm chí còn  xổm xuống vo một quả cầu tuyết, một quả be bé.
Nàng   là   tính quá ham chơi, vô  một quả   vo tiếp nữa, nàng  với mấy nha  rằng: “Ngưng Châu ở cạnh , các ngươi  nhặt củi , cùng    về sớm một chút, cứ ở gần đây thôi chớ đừng  xa.”
Ý  là  thể chơi đùa một lúc.
Để bọn họ chơi đùa ngay  mắt thì cũng  , khó khăn lắm mới  ngoài một chuyến, chớ đừng chỉ  theo mỗi nàng.
Ba tiểu nha  ngươi     ngươi, trong đôi mắt  giấu nổi niềm vui,  khi đáp tiếng  thì  nhặt củi.
Khương Đường ngắm cảnh tuyết một chốc   đó  về lều sưởi ấm ăn đồ ăn.
Tuyết ở nơi  khác với tuyết ở sân nhà.
Ngưng Châu  thể thấy  Khương Đường đang vui,  là loại niềm vui xuất phát từ lòng từ .
Khương Đường bóc vài hạt dẻ    kìm lòng   quả cầu tuyết tí xíu  để ở bên ngoài, chắc là  qua nửa khắc , Cố Kiến Sơn cũng  về .
Cố Kiến Sơn xách một con thỏ, hai con gà, thỏ   thỏ trắng, cả  nó là lông màu tro,  đưa luôn cho Minh Triều, xử lý sạch sẽ tẩm ướp là  thể nướng .
Vừa dặn dò xong thì trông thấy một quả cầu tuyết be bé ném tới qua kẽ mắt, chỉ  điều, quả cầu tuyết  ném thật sự   chuẩn cho lắm, bay sượt ngang qua áo choàng của .
Sau đó đập lên   cây bên cạnh ,  đó tan thành đống bọt tuyết.
Hắn  theo đường quả cầu tuyết bay đến, Khương Đường đang lấy  hối tiếc, hẳn là đang nghĩ tại    ném trúng, Cố Kiến Sơn  hỏi bật : “Nàng mà ném trúng thì ngày khác  sẽ dạy nàng b.ắ.n tên, tới khi   lẽ  thể ném .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-631.html.]
Khương Đường  rung rinh, Cố Kiến Sơn  ngày khác thì chính là cái ngày     về.
Con   ở trong quân đội  lâu,  từng  lời  giữ lấy lời,  một là một hai là hai, cũng sẽ  quên béng chuyện .
Học thêm một thứ cũng   vô ích, ở nhà còn  thể giải khuây.
Khương Đường đáp: “Được chứ, đến khi    chạy thì  cũng  thẻ ném trúng.”
Cố Kiến Sơn ném quả cầu tuyết cho Khương Đường xem, trông  vài phần dáng vẻ của thầy dạy.
Hắn nặn mấy quả cầu tuyết  ném   cây, Khương Đường chỉ cái cây nào là   thể ném  cái cây , thật đúng là chỉ  đánh đấy.
Qua một lúc, ba nha  hôm củi  về.
Mặt ba   đều lạnh đến độ đỏ bừng,  vạt váy còn  tuyết,   là  đùa nghịch thế nào.
Củi  , Khương Đường chọc Cố Kiến Sơn bảo rằng: “Mau để  xem xem tay nghề của  nào, đói lắm .”
Cố Kiến Sơn  tí tay nghề ở  , khi   hành quân đánh trận,  lúc tự  nấu, hơn nữa mới đầu  quân đội đều sẽ học những thứ .
Khi  Cố Kiến Sơn vẫn còn  chút tính khí của công tử, đương nhiên ăn uống ở phủ Vĩnh Ninh hầu đều ,  đợt  kén chọn, nấu đồ ăn cũng tủ mỉ nhưng về … thì  còn lòng  thảnh thơi thế nữa, ở  chiến trường  thể ăn no là , sai mà quan tâm xem đồ ăn  ngon  .
Sau nữa, trong doanh trại  quy định,     lính của hỏa đầu doanh nên chỉ quản ăn chứ chẳng quản nấu.
Thi thoảng  về hầu phủ thì cũng chỉ ăn ở chính viện,  câu nệ ăn thứ gì.
Cho dù  thích ăn đồ ngọt thì cũng  thể nuốt , chứ càng  thấy  chuyện lãng phí lương thực.
Bây giờ  thành  với Khương Đường , ăn uống  chọn lựa. Con   ai  cũng mãi  đổi.
Tay nghề của Cố Kiến Sơn khá , hơn nữa đồ gia vị mang đến  nhiều, nên xoa xoa vuốt vuốt gia vị lên gà lên thỏ ,  cùng thêm một lớp mật ong, lúc  mới gác lên lửa nướng.
Ngồi ở cạnh đống lửa khá là ấm áp,  khí xung quanh thông thoáng nên cũng  thấy sặc khói.