Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 630
Cập nhật lúc: 2024-11-23 15:38:52
Lượt xem: 3
Quân binh Tây Bắc hiện giờ đóng quân một nửa ở núi Việt Chu, một nửa ở Việt Thành. Cố Kiến Sơn ở quân doanh dưới chân núi Việt Chu. Mỗi ngày luyện binh chỉnh binh, xem bản đồ phòng thủ, tự mình luyện võ, sau đó cách năm ngày đi ra một lần.
Trước khi trời tối nhất định có thể về tới nhà, sáng sớm ngày hôm sau lại đi. Từ đây đến quân doanh, ra roi thúc ngựa chạy hơn một canh giờ.
Khương Đường gật đầu, trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải. Rõ ràng Cố Kiến Sơn không nói gì cả nhưng không hiểu sao lại làm cho người ta yên tâm.
Nếu như Cố Kiến Sơn nói với bọn nha hoàn, phải trông chừng nàng thật kỹ, Khương Đường sẽ cảm thấy nơi này là một cái lồng giam.
Hai người nhìn nhau một lúc, Khương Đường không dời ánh mắt đi: “Nếu ta cảm thấy khó chịu thì sẽ nói với chàng, nhưng mà nghe nói người có thai tính tình không tốt lắm, cũng muốn đủ thứ nữa, chàng phải kiên nhẫn hơn mới được.”
Cố Kiến Sơn nói: “Tính tình như thế nào ta cũng có thể chịu đựng được, nàng yên tâm đi.”
Khương Đường nhịn không được bật cười: “Đừng nói quá sớm...”
Khi khúc mắc trong lòng đã được giải quyết, Khương Đường viết cho Lục Cẩm Dao và An Dương mỗi người một phong thư, đồng thời gửi sổ sách về.
Gửi ngân phiếu về không tiện lắm, cũng sợ trên đường bị mất nên nàng lại viết một phong thư cho quản sự tiệm lẩu, cùng gửi kèm hai phong thư kia và lễ vật tặng tân hôn của An Dương quận chúa đến tiệm lẩu, bảo hắn đưa bạc cho Lục Cẩm Dao và An Dương, thuận đường gửi thư tới đó luôn.
Chuyện mang thai này dù sao cũng phải nói một tiếng. Tuy nhiên nàng vẫn hơi tiếc một chút vì không được nhìn An Dương thành thân. Nghe nói ngoại hình Thám Hoa Lang rất đẹp, thật sự quá đáng tiếc mà.
Buổi sáng ngày hôm sau Cố Kiến Sơn đã rời đi, Khương Đường ở nhà một mình, cũng không còn khẩn trương sợ hãi như lúc mới biết mình mang thai nữa. Từ giờ tới khi sinh còn lâu, cứ chậm rãi dưỡng thai là được rồi.
Ba tháng đầu không thể chạy loạn, tháng còn ít không được nhảy nhót tránh bị ngã, hơn nữa đã là tháng mười, Khương Đường thật sự cũng ngại bên ngoài quá lạnh.
Nhưng nàng cũng không nhàn rỗi, thỉnh thoảng sẽ nghĩ đến chuyện làm ăn. Mà đám người Lưu Dương hơn nửa tháng trước đã rời đi, đầu tháng chạp có thể trở về, sẽ mang thêm một chút hàng hóa, sau đó trở về Thịnh Kinh ăn tết.
Ba cô nương Bội Lan cũng đi, chiếu theo lời các nàng mà nói, đi vẫn tốt hơn là ngồi đợi, cũng có thể hỗ trợ một chút.
Những hàng hóa kia bán từ từ ở trong cửa hàng, cũng chỉ mới hơn nửa tháng mà đã hồi vốn rồi.
Mà có một số thương nhân lại không dễ bán hàng hóa, Khương Đường nhân cơ hội thu mua lại những thứ đó. Những người đó kiếm được ít tiền hơn một chút, nàng cũng kiếm được một ít, so với bị lỗ vốn vẫn là tốt hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-630.html.]
Cứ như vậy, cửa hàng liền mở ra. Trong cửa hàng có chưởng quầy, có tiểu nhị, còn có mấy người trông cửa phụ trách vấn đề an toàn trong cửa hàng.
Người Hồ Tộc cao to, nếu có người tới gây sự còn có thể ngăn cản một chút. Cửa hàng đã mở hơn một tháng, làm ăn cũng không tệ lắm.
Hàng hóa bán được không ít, chỉ chờ đám người Lưu Dương lại đến giao hàng.
Mà đồ đám người Bội Lan gửi bán cũng bán được với giá không tồi, chờ mọi người trở về là có thể đưa tiền cho các nàng.
Cố Kiến Sơn vẫn là năm ngày trở về một lần. Hắn phụ trách rất nhiều việc. Việc trong phủ nếu không quan trọng thì quản sự sẽ đợi Cố Kiến Sơn trở về rồi nói sau, tuyệt đối không đi quấy rầy Khương Đường.
Tuy rằng mang thai nhưng cuộc sống của Khương Đường cũng cực kỳ sung sướng.
Vào tháng mười một, Khương Đường mới có triệu chứng thai nghén rất nhỏ.
Bởi vì trời lạnh phải đốt bếp than, cửa sổ chỉ để lại một khe hở, trong phòng kín gió, Khương Đường cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
Mà bên ngoài lại có tuyết rơi, Khương Đường cũng không tiện ra ngoài đi dạo. Nếu như bị ngã, cho dù nàng không có việc gì thì người bên dưới cũng sẽ bị liên lụy.
Chờ Cố Kiến Sơn trở về, Khương Đường nói thẳng nàng không muốn ngồi ở trong phòng nữa, Cố Kiến Sơn không nói hai lời, liền dẫn người ra ngoài ngắm tuyết.
Đi bằng xe ngựa, đi đến một ngọn núi ở phía bắc.
Khắp nơi trắng xóa một mảnh, nếu không phải có Cố Kiến Sơn ở đây thì Khương Đường thật sự không dám tới.
Trên núi phần lớn là tùng bách, trên cây chất đống một lớp tuyết thật dày. Dùng sức lay động thân cây, tuyết liền ào ào rơi xuống.
Hai người tới mang theo nha hoàn gã sai vặt, Cố Kiến Sơn nói: “Nàng chờ ta một lát, ta đi vào núi săn thú.”
Mà Xuân Đài Minh Triều lập tức dựng lều, lại đem thịt khô trái cây ở trên xe chuyển xuống, như thể đến đây dã ngoại.
Ở đây không khí trong lành, tràn ngập mùi tuyết, còn có mùi cỏ cây tùng bách. Đầu óc Khương Đường thanh tỉnh, nghĩ đến Cố Kiến Sơn đi săn thú, nàng lại cảm thấy đói bụng.
Trong lòng không khỏi suy nghĩ, đi ra ngoài thật là tuyệt.