Cố Kiến Sơn lúc     kịp phản ứng. Hắn và Khương Đường  hài tử .
Trong lúc nhất thời kinh hỉ đan xen, trong đầu chỉ còn  một câu,  và Khương Đường  hài tử .
  vẻ mặt Khương Đường  vẻ tự nhiên, còn  màu xanh đen  mắt,  liền , bởi vì chuyện  thai mà Khương Đường hẳn là  nghẹn mấy ngày, cũng mấy ngày  nghỉ ngơi  .
Cố Kiến Sơn cũng   là  thô lỗ cái gì cũng  . Bởi vì  hiểu  nhiều thứ nên đại khái  thể  Khương Đường hiện tại cần cái gì.
Đó là một hài tử lúc  còn  sinh  còn  thấy mặt.
Cố Kiến Sơn : “Ta  ,   vui. Có  hôm qua nàng   ngủ ngon , nàng  ngủ một lát ,   cùng với nàng, đến giờ cơm  sẽ gọi nàng dậy.”
Khương Đường quả thật   ngủ ngon,  cũng   tinh thần gì. Thấy phản ứng của Cố Kiến Sơn  chút bình thản, nàng cho rằng   ngủ , nhưng  khi  xuống liền nhanh chóng ngủ say.
Bên ngoài tiếng gió gào thét, trong phòng   là giường mà là một góc nóng hổi,  ấm áp.
Lúc nàng tỉnh  trời  tối, Cố Kiến Sơn   ở đây, trong phòng là một tiểu nha .
Thấy Khương Đường tỉnh , giòn giã : “Tướng quân đang  chuyện với quản sự, phòng bếp nhỏ  chuẩn  cơm xong , đại nương tử  dùng cơm luôn bây giờ ?”
Khương Đường lắc đầu, nàng vẫn  đói, Cố Kiến Sơn đang  chuyện với quản sự ?
Kỳ thật nếu       thai thì cảm giác cũng chẳng khác gì ngày thường.
Khương Đường  cảm thấy đầu bếp nấu ăn  hợp khẩu vị, cũng  cảm thấy bụng  thoải mái, ngược  bởi vì  suy nghĩ lung tung nên mấy đêm  mới  ngủ ngon.
Khương Đường : “Khoan ,    ngoài xem một chút.”
Cố Kiến Sơn gọi quản sự trong phủ đến chính viện, quản sự là một  cực kỳ thành thục. Hai   chuyện đại khái  gần xong, quản sự tổng kết  một chút: “Ý của tướng quân là ngoại trừ đồ ăn của đại nương tử cần  chú ý một chút, đừng nấu đồ lung tung  thì còn  vẫn như thường ngày.”
Cố Kiến Sơn gật đầu, đúng là   ý : “Nếu  khác quá chú tâm che chở thì đại nương tử sẽ   tự nhiên.”
 
Hạ nhân sợ hãi, Khương Đường cũng  thoải mái, nhưng cũng    chiếu cố nàng. Hắn  ở nhà, chuyện gì cũng  xử lý kịp. Nếu hạ nhân khẩn trương thì Khương Đường cũng sẽ khẩn trương theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-629.html.]
Để lâu như , ở chỗ  chờ cho dù   bệnh cũng thành  bệnh.
Tự tại một chút vẫn là  hơn, đối với Cố Kiến Sơn mà , hài tử  quan trọng bằng Khương Đường.
Cho dù quả thật   vui vì sắp   phụ , nhưng đối với  mà , cảm thụ của Khương Đường vẫn là quan trọng nhất.
Quản sự hiểu  ý tứ của Cố Kiến Sơn, chẳng qua  là  như  nhưng những chuyện trong đó  vẫn  xử lý.
Đây là tiểu chủ tử, hạ nhân vẫn  cẩn thận.
Ví dụ như mấy con đường trong phủ  thể  đá cuội. Tây Bắc tuyết nhiều nhưng  thể  băng. Ít nhất   chỗ tản bộ vui vẻ, ăn uống  chú ý cũng nhiều hơn, tóm   thể  bất kỳ sai lầm nào.
Tuy nhiên, quản sự đau đầu thì đau đầu thật nhưng đồng thời  cảm thấy vinh dự, chẳng bao lâu nữa thôi trong phủ sẽ  tiểu chủ tử .
Cố Kiến Sơn  còn gì để  nữa. Hắn và quản sự   chuyện ở  tàng cây,  đầu   thấy Khương Đường  cạnh cửa.
Khương Đường  cạnh cửa, đầu vai khoác một chiếc áo choàng khảm lông thỏ, trong mắt mang theo ý  trong suốt, nàng : “Sau khi tỉnh dậy  thấy  , liền   ngoài xem một chút.”
Cố Kiến Sơn  tại chỗ, mỉm  với Khương Đường: “Ta tưởng nàng sẽ ngủ đến tối.”
Mới  tới một canh giờ.
Khương Đường chỉ   hai câu cuối cùng   thể hiểu  ý tứ của Cố Kiến Sơn. Cố Kiến Sơn là  hiểu chuyện, nếu    quân doanh thì phỏng chừng cũng  thể  một quan văn  thông thấu.
Khương Đường  ở  bậc thang, vươn tay với Cố Kiến Sơn: “Nói xong , chúng   ăn cơm .”
Cố Kiến Sơn gật đầu với quản sự,  đó  về phía Khương Đường, hai  dẫn   tới tiền sảnh: “Dùng cơm ,  thấy khó chịu ở  ? Nếu thấy  ăn thì ăn,   ăn thì đừng ăn nữa.” Khương Đường : “Có  đói bụng.”
Cố Kiến Sơn : “Nếu đói thì ăn, chúng  cùng  ăn .”
Đầu bếp vẫn  am hiểu các món ăn gia đình. Một bàn thức ăn  cá,  thịt,  rau xanh, cũng   mùi tanh gì. Khương Đường ăn cơm  ngon miệng, ăn hơn một chén cơm. Cố Kiến Sơn ăn hết phần còn , ăn cơm xong :
“Chuyện trong phủ nàng  quản thì quản,   quản thì giao cho quản sự cùng nha . Mấy chuyện quan trọng thì để Xuân Đài  tìm .”