Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 627

Cập nhật lúc: 2024-11-23 15:38:47
Lượt xem: 2

Trịnh thị: “…Các ngươi đều rất tốt, làm buôn bán nhớ làm đâu chắc đấy, đừng quá liều lĩnh. Nhưng mà cũng đừng chỉ nghĩ kiếm được nhiều ít bạc, trời sắp vào đông rồi, lấy danh nghĩa Hầu phủ quyên cháo quyên gạo cũng không tốn bao nhiêu tiền hết, nếu còn dư tiền thứ cứ tặng cho người nghèo chút áo bông chăn bông. Tuy nhiên chuyện này cũng đừng có gióng trống khua chiêng, cứ lặng lẽ làm là được rồi.”

Xem như là để giữ thể diện. Dù sao Hầu phủ cũng ở chỗ này, lại có chuyện đại phòng Cố Kiến Phong đã làm nữa, làm những việc này cũng là vì chuộc tội.

Đám người Cố Kiến Phong lưu đày vào tháng Tư, hiện giờ đã đến Hạc Thành.

Trịnh thị không yên tâm nên sai người đi theo nhìn, nghe người đi theo nói người một nhà đã ổn định cuộc sống rồi.

Cố Kiến Phong tìm một công việc trong phòng thu chi, Hàn thị làm công cho người ta, Cố Ninh Viễn không có công danh, ngày sau không thể tham gia khoa cử làm quan nữa, liền làm chưởng quầy trong một cửa hàng.

Mọi người đều còn sống, những người khác thì Trịnh thị không biết. Về phần sau này cuộc sống tốt hay xấu, tất cả đều do bản thân mình, bà ấy cũng không quản được nhiều như vậy.

Trong nhà đã cho không ít tiền bạc rồi, nếu lại đi vào ngã ba đường khác thì đó mới là ông trời cũng không giúp hắn. Cũng không thể trông cậy vào hai lão nhân cùng bọn họ đi tới Hạc Thành rồi lại chiếu cố bọn họ sống qua ngày được.

Trịnh thị hiện giờ đã nhìn ra được, con cháu đều có phúc của con cháu. Nhưng tuổi già, vẫn là hy vọng hài tử đều được thuận lợi.

Chuyện của Cố Kiến Sơn và Khương Đường cũng là một điểm vướng mắc trong lòng Trịnh thị. Bà ấy cảm thấy có lỗi với hai hài tử, ấu tử chưa từng được hưởng thụ tình yêu thương, tiểu nhi tức thì bị trong nhà bán làm nha hoàn, khó khăn lắm mới có thể chuộc thân được.

Thậm chí còn không so đo những hiềm khích trước đó để đến Đại Lý Tự tặng đồ.

Hai người cũng chẳng khác gì không phụ không mẫu. Hầu phủ có được ngày hôm nay cũng là do người ta nể mặt Cố Kiến Sơn. Nếu như Trịnh thị cảm thấy những chuyện này là chuyện đương nhiên thì vậy mới thực sự là không tim không phổi.

Khương Đường đi theo đến Tây Bắc, cũng không biết đến Tết có thể về được hay không.

Nếu trở về, hình như cũng không có ý nghĩa gì cả. Vừa không thể đến Hầu phủ ăn tết, lại phải cùng Cố Kiến Sơn ngăn cách hai nơi, vậy còn không bằng ở lại Liêu Thành.

Chuyện làm ăn... quả thật là tin tức tốt, Trịnh thị cười cười, từ một tiểu nha hoàn đến tận bây giờ đã có thể gánh vác cả một gia đình, xem như cũng tiến bộ không ít, bà ấy nói: “Các ngươi hợp tác làm ăn, nhìn xem nếu cái gì dễ ra tay thì cũng có thể mang đến bên kia bán. Làm buôn bán cũng đừng quá so đo lời ít, nhiều người rồi thì sổ sách cũng không dễ tính nữa. Nếu ít so đo, mỗi người lui vài bước, việc làm ăn mới có thể lâu dài.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-627.html.]

Lục Cẩm Dao nghiêm túc nói vâng: “Còn có một chuyện nữa, mẫu thân, Đường nhi có thai rồi.”

Trịnh thị vốn cũng không ôm hy vọng, nhưng Lục Cẩm Dao... Trịnh thị: “Chuyện từ khi nào, trong thư báo à?”

Lục Cẩm Dao đưa thư cho Trịnh thị xem. Khương Đường viết thư về nhà, mấy câu đầu tiên chính là hỏi thăm sức khỏe mọi người trong nhà.

Hỏi Lục Cẩm Dao có khỏe không, Chiêu ca nhi có khỏe không, phụ thân mẫu thân có khỏe không.

Trong thư cũng không đề cập đến Kiến Sơn, vô luận ai xem cũng sẽ không cảm thấy khác thường.

Sau đó mới nói chuyện có thai.

Cuối tháng tám hai người mới đến Liêu Thành, chẩn đoán ra có thai là vào giữa tháng Chín. Trong thư Khương Đường nói lúc đó vẫn chưa xác định, dưỡng thêm nửa tháng, cảm thấy đã chắc chắn mới viết thư cho Lục Cẩm Dao.

Phải mất nửa tháng sau bức thư mới đến tay Lục Cẩm Dao.

Tin tức này được bọc trong phong thư, đi mười lăm ngày đêm, qua tay vô số người mới truyền đến bên tai các nàng.

Trịnh thị cảm thấy đây là tin tức tốt nhất mà bà ấy từng được nghe trong năm nay. Hai mắt bà ấy hoe đỏ, không khỏi nói: “Hai người này đều là người ít kinh nghiệm, bên người chỉ có mấy nha hoàn tuổi còn trẻ, có thể giúp được gì chứ. Ngươi phái mấy ma ma có kinh nghiệm đi qua đó, còn phải ghi nhớ những chuyện kiêng khem ăn uống nữa…Đã tìm nha hoàn bà đỡ chưa?”

Trong lúc nhất thời, đầu óc Trịnh thị cũng rối loạn, cũng quên sạch nên chuẩn bị cái gì.

Lại cảm thấy ấu tử đã lớn như vậy rồi, lập nghiệp thành gia, hiện giờ cũng đã có hài tử.

Mà trước kia luôn ngóng trông Khương Đường mang thai, nhưng bây giờ đã có thì lại vui buồn lẫn lộn. Khương Đường nào biết chuyện cần phải chú ý, đại phu mang theo làm sao có thể so được với Thịnh Kinh. Còn có bà đỡ bên kia cũng không tốt bằng Thịnh Kinh nữa, tóm lại cái gì cũng thấy thiếu.

Hơn nữa Tây Bắc cách chỗ này ngồi xe ngựa ít nhất cũng phải một tháng, để Khương Đường trở về hiển nhiên không có khả năng. Vậy phải làm sao bây giờ, chỉ có thể gửi đồ qua đó.

Loading...