Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 624

Cập nhật lúc: 2024-11-23 15:38:41
Lượt xem: 1

Người trong đoàn đều là người Thịnh Kinh, tuy mùa đông ở Thịnh Kinh cũng có tuyết, nhưng cũng không phải giá rét như ở đây, hiện tại cũng chỉ mới tháng chín mà gió đã giống như một lưỡi d.a.o nhỏ vậy.

Một đám người bị gió thổi cho ngơ ngác như ngỗng, hận không thể chui trong phòng cả ngày không ra ngoài.

Mà ba cô nương như Ngô Chi không thể không mang bao tay, còn phải bôi thêm một ít bột trân châu, chẳng trách người nào tới đây lần đầu lại đen mặt, nhưng vẫn có thể nhận thấy mặt của họ đã đỏ ửng cả lên, biểu cảm gì cũng bị gió thổi đi mất.

Bội Lan thật sự không muốn như vậy, cho dù bột trân châu có đắt đỏ, nàng ấy cũng mua không ít: “Lần sau có thể nói Đường Đường mua một ít bột trân châu, son phấn, ở Thịnh Kinh bán không chạy nhưng bán ở nơi này chắc chắn rất được.

Đi theo hỗ trợ làm ăn hai chuyến, từ từ sẽ biết được có những thứ là đồ thiết yếu, ví dụ như lương thực hay vải vóc.

Có vài thứ lại không như vậy, ít thấy người ở nơi này mua son phấn, nhưng với thời tiết như thế này, có lẽ vẫn sẽ có chỗ dùng.

Có những loại người sẽ dễ kiếm bạc từ họ, cũng có những người khó kiếm được, nữ nhân và hài tử chính là loại người dễ khai thác nhất, cho dù là nhà nghèo khổ, chỉ cần tiểu hài tử năn nỉ muốn mua thứ gì đó, người lớn trong nhà chắc chắn sẽ mua.

Nhưng cũng không phải chưa từng thấy qua khách nhân thích kén cá chọn canh, ra sức ép giá, cả đoạn đường này loại người nào cũng thấy được.

Ra ngoài mấy tháng, số người bọn họ gặp được còn nhiều hơn khi ở Hầu phủ một năm.

Thật ra cũng không thể nói Hầu phủ không tốt, không có những ngày tháng ở Hầu phủ thì cũng sẽ không có các nàng ấy bây giờ.

Bội Lan nhìn Tĩnh Mặc và Ngô Chi thở dài: “Bây giờ lấy hàng ra bán, chắc cũng kịp làm thêm một chuyến trong năm nay.”

Qua hết năm này lại chờ đến sau mới tiếp tục.

Hai nàng ấy là nha hoàn tam đẳng, không tiết kiệm được nhiều bạc như đám Lộ Trúc nên tự nhiên cũng sẽ muốn kiếm nhiều hơn một chút.

Ngô Chi cũng hy vọng có thể làm thêm một chuyến, tích góp được nhiều bạc hơn, nhưng nàng ấy cũng không dám làm như Bội Lan và Tĩnh Mặc, bọn họ đều gọi Khương Đường là đại nương tử.

Lần này ba người bọn họ mang theo không ít đồ vật, có trang sức và vải dệt, Ngô Chi vẫn là mua rất nhiều khăn cùng hầu bao, nếu bán chạy thì mới tính đến thứ khác, lần này nàng ấy đã giúp được rất nhiều việc, lúc bọn họ đến đất Thục, Ngô Chi có thể phân biệt rất nhiều loại tơ lụa, vì thế mà bọn họ đã mua được những thứ vừa rẻ vừa tốt.

Vì chuyến đi đến đất Thục và một số nơi khác mà thời gian mới kéo dài, tới chậm trễ như vậy.

Lúc ba người đang nói chuyện thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa, tiểu nhị của khách điếm nói: “Bên ngoài có một vị cô nương tên là Ngưng Châu nói muốn tìm Ngô Chi cô nương, cô nương có quen không? Nếu không phải thì tiểu nhân đi đây.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-624.html.]

Bội Lan Tĩnh Mặc cảm thấy cái tên này quen tai, Ngô Chi sáng mắt: “Quen chứ, quen chứ, ta xuống ngay đây!”

Ngô Chi quay đầu nói với hai người còn lại: “Ngưng Châu là nha hoàn bên cạnh đại nương tử, các ngươi nói xem có phải đại nương tử cũng đã tới rồi không.”

Ba người cùng đi xuống, quả nhiên gặp được Khương Đường.

Hơn một tháng không gặp, mọi người đều đã đổi sang y phục mùa thu, Khương Đường ăn mặc rất kín kẽ, còn khoác thêm một chiếc áo choàng.

Khương Đường cũng ở khách điếm này, nàng nói: “Chúng ta lên lầu nói chuyện đi.”

Đợi bọn họ lên tới nơi thì đã có tiểu nhị bưng trà nóng lên, sau đó lặng lẽ lui ra ngoài.

Bốn người ngồi vây quanh chiếc bàn, vốn dĩ Ngô Chi không dám ngồi, nhưng Khương Đường bảo ngồi nên nàng ấy mới ngồi xuống, bất quá chỉ ngồi có một nửa cái ghế.

Khương Đường nói: “Ta cũng không nghĩ tới bên này lại lạnh như vậy, vất vả rồi.”

Bội Lan cảm thấy nếu thứ bọn họ nỗ lực trả giá không cân xứng với thứ nhận lại thì chắc chắn là vất vả, nhưng nếu kiếm được bạc thì cũng không thể nói là vất vả nữa.

Nàng ấy lắc đầu, cũng không phải là tiểu cô nương chỉ nghĩ tới chuyện ăn: “Y phục bọn ta mang theo không đủ, lúc tới Liêu Thành mới biết được thời tiết ấm lạnh thế nào, Đường Đường cho chúng ta xin một ít xiêm y đi, có vừa không cũng chẳng sao, chỉ cần giữ ấm tốt là được.”

Khương Đường: “Ta có mang theo y phục, để ở trên lầu, lát nữa sẽ đưa qua đây.”

Xem như bỏ qua cái chuyện vất vả hay không vất vả này.

Tĩnh Mặc kể về những nơi bọn họ đã đến trong vòng một tháng nay, đầu tiên là đến Hoàn Thành, mua một chút vải vóc, lá trà và đường, sau đó đi dọc theo tuyến đường lớn đến đất Thục, không tới Du Thành mà là một số địa phương thưa thớt hơn, đồ vật ở đó rẻ hơn nhiều, không cần phải qua tay thương nhân nên không bị đội giá lên nhiều lần.

Lúc bọn họ đi qua những thành trấn cũng sẽ dừng lại nửa ngày hoặc một ngày, dù sao chuyến đi này không tệ, mua được rất nhiều đồ tốt với giá rẻ.

Nhiều nhất là lá trà cùng đồ sứ, còn lại là hương liệu và đường, bọn họ không mua trang sức, tuy rằng lần trước Bội Lan Tĩnh Mặc kiếm được bạc nhưng e là Lưu Dương đã nắm cái này trong tay, ba vị cô nương này cũng phải mau mau nghĩ đường làm ăn khác.

Loading...