Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 623

Cập nhật lúc: 2024-11-23 15:38:39
Lượt xem: 1

Ở Càng Thành có rất ít lái buôn, tổng cộng chỉ có hai người, một người quản lý phía nam, một người quản lý phía bắc.

Buổi chiều Khương Đường quan sát thấy trên đường có rất nhiều mặt tiền cửa hiệu nhưng lại có rất ít người thuê.

Hỏi ra thì mới biết có rất nhiều nơi không có chủ, nếu muốn nói rõ nguyên nhân thì chắc là phải nói tới chuyện của một trăm, mấy trăm năm về trước, thật ra trước đây Càng Thành cũng có người ở, chẳng qua chiến hỏa lan tràn, bá tánh trôi dạt khắp nơi nên cũng không ai biết chủ nhân của những tòa nhà này là ai.

Nơi này chẳng có bao nhiêu người, có mấy chủ nhà cũng không ở đây, đều cho thuê lại với giá rẻ, một tháng năm lượng bạc, tính phí theo năm, quy tắc cũng tương tự nhất nơi khác, cọc một trả ba.

Cho dù thế nào thì giá nhà đất ở đây cũng thấp hơn những nơi khác nhiều, hai nước ký hiệp ước cũng không phải là chuyện mấy trăm năm, thuê một cửa hàng vẫn tốt hơn.

Khương Đường quyết định thuê một mặt tiền, tranh thủ mấy ngày này đi tìm một chưởng quỹ mới.

Ở nơi này không dễ mời được chưởng quỹ, tốt nhất là để cho người của mình phụ trách, chờ treo biển hiệu lên xong xuôi thì đây chính là tiệm tạp hóa đầu tiên ở Càng Thành.

Dù chưa bày biện đồ vật ra nhưng cũng đã khiến rất nhiều người vây xem, ra ra vào vào vô cùng náo nhiệt.

Rất giống khung cảnh của mấy trăm năm về trước, khi ở đây còn chưa xảy ra chiến tranh, lúc đó cũng là thời điểm hai nước giao hảo.

Khương Đường xử lý những chuyện này ổn thỏa rồi để lại hai người trông coi cửa hàng, xem ra đám người Lưu Dương còn chưa tới nên nàng cũng trở về Liêu Thành.

Nàng quay về được một hôm thì Cố Kiến Sơn cũng đã trở lại, nói là sẽ ở nhà một đêm.

Tuy Cố Kiến Sơn còn chưa nói gì nhưng Khương Đường nhìn sắc mặt của hắn, đã nhẹ nhàng hơn so với trước đây rất nhiều, còn có một chút đắc ý, lúc nhìn thấy nàng toàn thân hắn đều thả lỏng, bả vai cũng không còn cương nghị như ngày thường.

Tuy dàng người vẫn có nét uy nghiêm nhưng từ đầu đến chân đều để lộ ra vẻ khoan khoái.

Khương Đường nhìn hắn, cười nói: “Đã về rồi.” Cố Kiến Sơn: “Ừ, về nhà.”

Khi Khương Đường còn chưa tới, nơi này không phải là nhà, chỉ khi Khương Đường tới đây thì nó mới trở thành nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-623.html.]

Cố Kiến Sơn bước qua nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Đường, trời có hơi lạnh, tay Khương Đường cũng lạnh, hắn nói: “Có muốn ra ngoài ăn không, Liêu Thành cũng có không ít thức ăn ngon đó.”

Khương Đường có chút chần chờ: “Hay là đừng đi, ăn ở nhà nhé. Hôm nay phòng bếp nhỏ làm món vịt, bên trong còn có gạo nếp và giò hun khói… Ngon lắm.”

Khương Đường không biết hôm nay Cố Kiến Sơn trở về, nếu không thể ăn vịt thì tiếc lắm, đã đến miệng rồi mà còn bay mất Cố Kiến Sơn nói: “Được.”

Hắn cho rằng Khương Đường muốn ra ngoài, nhưng dù sao nơi này trời trở lạnh rất nhanh, ở trong nhà cũng tốt, sáng mai hắn phải đi rồi, chẳng bằng ở nhà nhiều hơn một chút.

Nhưng khả năng Cố Kiến Sơn và Khương Đường cùng nhau đọc sách luyện chữ là không lớn, sau khi ăn xong bọn họ chỉ muốn dành thời gian cho nhau, có lẽ bây giờ không cần phải lo lắng chuyện cách mấy tháng bọn họ mới được gặp nhau một lần, Khương Đường bây giờ đã thoải mái hơn trước rất nhiều, hơn nữa vẫn luôn tâm niệm phần thưởng thắng cược.

Ngày hôm sau, Cố Kiến Sơn rời nhà cũng muộn hơn trước đây, chờ tới lúc trời sáng hẳn mới rời đi, lúc gần đi hắn mới nói, sau này cứ cách năm ngày sẽ về nhà một lần: “Nếu ta không về được thì sẽ nhờ Minh Triều về báo cho nàng.”

Năm ngày về một lần, một tháng có thể trở về bốn lần, chờ sau này có thể đến sống ở Càng Thành, có lẽ hắn sẽ về nhà được nhiều hơn.

So với việc mấy tháng mới có thể về một lần, hiện tại Khương Đường đã đủ.

Chỉ cần nhớ nhung năm ngày là Cố Kiến Sơn lại về rồi, Khương Đường lại ngóng trông từng ngày trôi qua thật mau, chứ không phải như trước đây, không biết phải tưởng niệm bao nhiêu ngày.

Qua tới tháng tám, Càng Thành trở nên lạnh lẽo hơn.

Dường như đã trở lạnh sớm hơn Thịnh Kinh chừng hai, ba tháng, buổi tối hất một chậu nước ra sân, sáng ngày hôm đã đông thành băng.

Nhưng lạnh chỉ là chuyện nhỏ, điều khiến Khương Đường cảm thấy kỳ quái chính là vì sao đám người Lưu Dương bây giờ còn chưa tới đây, khởi hành từ cuối tháng bảy, tới bây giờ là đã hơn một tháng rưỡi.

Lại cho người đến Càng Thành xem thử, lúc này mới biết đám người Lưu Dương đã trực tiếp đến Càng Thành chứ không dừng lại ở Liêu Thành.

Đoàn người vừa tới được một hôm, tính toán thuê khách điếm nghỉ ngơi một chút, sau đó kiểm kê hàng hóa rồi lựa ra những thứ phù hợp để bán.

Đây cũng là một việc rất tốn sức, phải có người đếm và có người ghi lại, dù sao cũng gần hai ngàn lượng hàng hóa, không ai có thể nhớ rõ số lượng của mỗi loại.

Loading...