Chuyến  Tây Bắc    thể  là gió êm sóng lặng,  đường còn gặp  hai thương đội, mang theo một khối lượng lớn hàng hóa  về phương bắc. Khương Đường thấy   là đoàn  của Lưu Dương, nhưng dù  nàng cũng    duy nhất  kinh doanh,  thể chiếm  tiên cơ  là điều  tệ.
Người bình thường dù tích góp cả đời cũng chẳng tích  mấy lượng bạc. Khương Đường cảm thấy hiện tại  đủ lắm .
Ở phương bắc  nhiều nơi cảnh sắc  tệ, lúc dừng trạm nghỉ ngơi còn  thể  dạo xung quanh, cưỡi ngựa, nếm thử những món quà vặt đặc sắc của địa phương, ngẫu nhiên sẽ  Cố Kiến Sơn kể chuyện ở Tây Bắc.
Cố Kiến Sơn : “Tháng mười là bắt đầu lạnh, quân doanh quản lý  nghiêm khắc, nhưng các thành thị ở đó  khác gì Thịnh Kinh lắm. Có điều chắc chắn   bằng Thịnh Kinh, nếu ở  quen thì  đưa nàng về.”
Kém là kém ở chỗ nơi    quá nhiều cửa hàng, cuộc sống cũng   rực rỡ muôn màu, Cố Kiến Sơn  như  là vì sợ Khương Đường hối hận.
Nếu Khương Đường hối hận, Cố Kiến Sơn khẳng định sẽ đưa nàng trở về, nhưng trong lòng cũng sẽ  dễ chịu.
Đó là địa phương mà   sinh sống từ năm mười mấy tuổi, Khương Đường  thích nơi đó, tức là… Hắn chính là  sống ở nơi .
Khương Đường bất đắc dĩ : “Chàng thật la,  còn giúp  lùi bước  trật tự như thế.”
Nàng  cảm thấy cuộc sống ở Tây Bắc sẽ dễ chịu, Ngô Chi cũng  qua, dân phong ở nơi đó  giống với Thịnh Kinh.
Đặc biệt là Càng Thành.
Trước khi Ngự Triều đánh hạ  tòa thành  thì Càng Thành chính là một tòa thành bỏ hoang, chiến hỏa tàn sát bừa bãi,     Ngự Triều thâu tóm, dùng  nơi để an trí tù binh.
Vốn dĩ tù binh  sinh sống ở một  nơi của Liêu Thành, ở  mấy tháng nên cũng   một ít ngôn ngữ của Trung Nguyên.
Chuyện  nhất khi tới Càng Thành chính là  thể xúc tiến ngoại giao giữa hai tộc.
Vì những điều  mà Càng Thành thoạt   giống một tòa thành, trái  khá giống một trấn nhỏ hơn.
  thật, Hồ tộc   là một bộ tộc man di   khai hóa. Bọn họ  văn tự, ngôn ngữ, âm nhạc… của chính .
 
Cho nên  thể chỉ  Hồ tộc  , hiện tại hai nước hoà bình, ngoại giao lui tới,  ăn kinh doanh cũng   chỉ để ý tới chuyện buôn bán . Chỉ cần xem hai thương đội  cùng đường  là , càng ngày sẽ càng  nhiều  tới nơi   ăn,    đầu tiên thì  trả giá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-621.html.]
Hồ tộc  phát triển mấy trăm năm, cũng   ít đặc sản của riêng họ, ví dụ như các sản phẩm  từ sữa, thịt khô, rượu…
Còn  lông dê linh tinh, mấy thứ  đối với  Hồ tộc là thứ ai cũng  thể tùy tiện lấy, nhưng đối với  Ngự Triều    như .
Khương Đường sẽ ở  nơi  một  thời gian khá dài.
Khương Đường còn   ý định lui bước, Cố Kiến Sơn  nhọc lòng lo lắng. Cố Kiến Sơn  Khương Đường  cho nghẹn họng,  : “Bây giờ nàng   thôi, chờ tới  sẽ .”
Khương Đường  , Cố Kiến Sơn cũng   nàng đang  cái gì: “Vì   ?”
Khương Đường : “Chàng   là lo lắng  ở  quen, mà là sợ   thích ứng  đòi  về đúng ,  thì chúng  đánh cược , cược xem  sẽ ở Tây Bắc  bao lâu.”
“Chàng  thể ở bao lâu thì  sẽ ở bấy lâu, đương nhiên, nếu  chuyển đến nơi khác vì chuyện kinh doanh thì  tính.” Khương Đường hất cằm  Cố Kiến Sơn: “Dám cược ?”
Cố Kiến Sơn suy nghĩ một lát, hỏi: “Cược cái gì?”
Khương Đường nhất thời  nghĩ   nên cược cái gì, nàng cũng  thiếu thứ gì hết, đột nhiên, trong đầu lóe lên một tia sáng, dán  gần lỗ tai Cố Kiến Sơn nhỏ giọng  mấy chữ.
Cố Kiến Sơn   lập tức : “Không .”
Khương Đường vỗ vỗ mặt,  thẹn đỏ mặt: “Sao   ,   cổ hủ quá ,     hả, cái  ,  là…   dám.”
Khương Đường đắc ý dạt dào, nhưng phép khích tướng  vô dụng với Cố Kiến Sơn, bất quá  vẫn đáp ứng : “Không  là   dám, mà  lo lắng cho nàng,   là   cho nàng ở phía …”
Khương Đường nóng nảy: “Mấy chuyện    thể  nhỏ một chút   hả?”
Cố Kiến Sơn: “Đợi chút, còn   nếu  thắng thì tính thế nào đây?”
Khương Đường nghĩ nghĩ: “Chàng thắng thì thắng thôi, thắng  còn đòi cược nữa , chẳng lẽ   thắng thật.”
Hắn mà thắng thì tức là nàng sẽ về Thịnh Kinh.
Lời  đúng là   lý, nhưng nếu thắng, Cố Kiến Sơn  đưa Khương Đường trở về, tính  thua vẫn  hơn Cố Kiến Sơn : “Vậy  cần phần thưởng.”