Trịnh thị lấy  tinh thần,  với Lục Cẩm Dao: “Con  xem, nếu  giúp bọn chúng thu xếp một chút đồ vật, Khương Đường  nhận ?”
Lục Cẩm Dao: “Sao   chứ, ngài là mẫu  của Ngũ , bây giờ cũng chính là mẫu  của Khương Đường.”
Trịnh thị  , lập tức  thu xếp đồ đạc.
Bà gom hết những thứ   đưa cho Khương Đường, nào là thức ăn dọc đường, y phục, nguyên liệu, dược liệu, bạc…
Mang hết những thứ bà nghĩ hai  sẽ dùng tới.
Trịnh thị còn lấy giày nhỏ tự tay  , đây là bà  trong lúc rảnh rỗi, Khương Đường bên đó mãi   tin tức gì, cũng   cơ hội đưa qua.
Cứ để trong hành lý .
Cũng   bao giờ mới , mấy ngày nay Trịnh thị đều bận rộn chuẩn  hành lý, Cố Thịnh Thuần hiện giờ   việc gì để , thỉnh thoảng cũng sẽ giúp đỡ Trịnh thị  một chút việc: “Tây Bắc  lạnh, mang theo một ít áo bông và chăn bông .”
Trịnh thị gật đầu, phân phó nha  bên  chuẩn  hai bộ chăn mới, cũng lấy  một ít da lông cất  đáy hòm của bà .
Sau khi chuẩn  xong  thứ, chỉ cần chờ Lục Cẩm Dao hỏi thăm rõ ràng lúc nào sẽ khởi hành, bà sẽ đưa đồ qua một lượt.
Thánh Thượng  trong vòng năm ngày  về Tây Bắc, Khương Đường  nghĩ kéo dài tới ngày cuối cùng, cho nên  khi sắp xếp  thứ  lập tức thu dọn đồ đạc.
An Dương  buồn bã,  lúc nàng  thành  Khương Đường khẳng định  tới , Khương Đường : “Ngươi cứ  thư cho ,   chừng  lúc đó   trở .”
Nàng vẫn còn chuyện kinh doanh ở Thịnh Kinh, cũng  thể ở  Tây Bắc mãi.
Nàng  yên tâm chuyện ở tiệm lẩu, Cố phủ để  cho Ngưng Duyệt, vốn dĩ Ngưng Duyệt cũng   theo Khương Đường, nhưng nàng  càng  phụ trách công việc ở phố ăn vặt, còn cả chuyện   trong phủ cũng cần  thu xếp.
Bọn họ cũng  mang theo quá nhiều hạ nhân,  để  hai tú nương, chỉ đưa theo trù nương và một nửa nha  của chính viện,  còn  đều ở  Cố phủ.
Chỉ cần lo chuyện quét dọn, cũng  quá mệt mỏi.
Còn Lý quản sự   dặn dò qua, tự nhiên sẽ lưu tâm  chuyện trong phủ, Khương Đường cũng  còn gì lo lắng nữa.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-620.html.]
Hai mươi lăm tháng bảy, ba chiếc xe ngựa  khỏi cửa thành, nơi đầu tiên họ  qua chính là Thập Lí Đình ở ngoại ô, chỗ đó cách Thịnh Kinh  mười dặm.
Xuân Đài  thấy  xe ngựa đang chờ ở Thập Lí Đình phía xa xa,  đầu  : “Phía   .”
“Dừng .”
Khương Đường  với Cố Kiến Sơn: “Hẳn là Lục tỷ tỷ.”
Xe ngựa dừng ở Thập Lí Đình, Khương Đường  với Xuân Đài: “Nói với  phía   cần xuống xe.”
Chiếc xe ngựa  cũng   động tĩnh, Lục Cẩm Dao đỡ tay nha  bước xuống ,  đó  đỡ Trịnh thị đỡ xuống cùng,  cuối cùng  xuống chính là Chiêu ca nhi.
Khương Đường cùng Cố Kiến Sơn nhanh chóng hành lễ, Trịnh thị nâng Khương Đường   : “Hài tử ngoan…”
Trịnh thị  chút nghẹn ngào, cũng   vì  bà   , bà nắm lấy tay Khương Đường, nhưng   với Cố Kiến Sơn: “Phải chăm sóc Đường Nhi cho ,  đường  cẩn thận, thường xuyên trở về thăm nhà.”
Mẫu tử lâu ngày  gặp, Cố Kiến Sơn nặng trĩu gật đầu: “Nhi tử ghi nhớ lời mẫu  dạy bảo.”
Trịnh thị vỗ tay Khương Đường: “Ta mang cho các con một  thứ, cầm theo  đường, tay nải màu đỏ đựng thức ăn, y phục và đồ dùng ở trong bao màu tím.”
Trịnh thị  chuẩn  đầy đủ hết, Lục Cẩm Dao chỉ cần chuẩn  thêm một ít dược liệu, còn  mấy món điểm tâm ngon miệng, nàng  Khương Đường:
“Phải thường  thư gửi về nhà, Chiêu ca nhi sẽ  nhớ ngươi.”
Cố Ninh Chiêu còn nhỏ nhưng     chen miệng lúc trưởng bối đang  chuyện, cho nên vẫn luôn đưa mắt ngóng trông, chờ  lớn  chuyện xong  bé mới : “Đường di, Ngũ thúc thúc… Hai   thường xuyên trở về, còn  Điểm Kim và Ô Kim…”
Khương Đường  nhịn   : “Điểm Kim và Ô Kim cũng  theo.”
Đường xá xa xôi, gia đình nhỏ của nàng  ở chung một chỗ chứ.
Cố Ninh Chiêu bẹp miệng,   , cùng mẫu  tổ mẫu tiễn đoàn   xa, xe ngựa ban đầu to lớn cùng với tiếng vó ngựa lộc cộc, lúc  chỉ còn thấy một điểm đen, cũng  còn  thấy tiếng vó ngựa nữa.
Khương Đường thỉnh thoảng  vén rèm lên quan sát, đến cuối cùng cũng   thấy thứ gì nữa.
Cố Kiến Sơn nắm lấy tay nàng, Khương Đường  về phía ,  đó  : “Không  nữa,  thôi.”