Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 617
Cập nhật lúc: 2024-11-22 20:33:28
Lượt xem: 2
Bội Lan Tĩnh Mặc cũng không biết nên nói cái gì cho tốt, một mặt là cảm động vì Khương Đường vẫn nhớ kỹ phần tình nghĩa giữa bọn họ, mặt khác chính là khiếp sợ bởi những thứ mắt thấy tai nghe, thì ra bên ngoài Hầu phủ, bên ngoài Thịnh Kinh chính là đất trời rộng lớn như vậy.
Tuy mang tiếng là đi hỗ trợ nhưng hai người cũng chẳng làm được gì nhiều, hơn nữa những người khác cũng có thể làm được những chuyện này.
Hai người chỉ có hai mươi lượng bạc mà đã kiếm về hơn chín mươi lượng, nếu tính theo bạc tiêu vặt hàng tháng thì phải làm việc ở Hầu phủ từ lúc sinh ra thì mới kiếm đủ số bạc này.
Khó nhất đến là Khương Đường vẫn nguyện ý để các nàng ấy làm việc.
Tĩnh Mặc nói: “Lần này cũng nhờ có ngươi, bọn ta cũng không có thứ gì tốt để chiêu đãi, cho nên đã đặt một bàn tiệc rượu ở Thắng Thiên Hạ, ngươi cũng đừng
từ chối.”
Nếu đã nói như vậy, Khương Đường tất nhiên cũng gật đầu đáp ứng.
Một chuyến đến Tây Bắc lần này lời hơn hai ngàn lượng bạc, chẳng trách đường đi vất vả như thế mà vẫn có rất nhiều người nguyện ý chạy tới đó.
Chuyện kinh doanh càng khó làm thì lợi nhuận thu về sẽ càng cao.
Sau khi Khương Đường trở về đã viết một phong thư gửi cho Cố Kiến Sơn, nàng kể về chuyện buôn bán, cũng ậm ờ đề cập tới chuyện nàng muốn tới Liêu Thành và Càng Thành thăm thú.
Nàng không biết Cố Kiến Sơn sẽ nghĩ gì, là cảm thấy nàng không chịu nổi vất vả, sẽ không thể nào đến được Tây Bắc, ở lại Thịnh Kinh vẫn an ổn tự tại hơn, chỉ cần đợi hắn trở về là tốt rồi.
Nhưng cả đời này có bao nhiêu năm tháng để chờ đợi, nếu Cố Kiến Sơn không
muốn thì nàng sẽ tự đi, lúc đến Tây Bắc rồi cũng không cần phải đi thăm hắn, chỉ lo làm ăn buôn bán.
Khương Đường viết xong là để chuyện của Cố Kiến Sơn sang một bên, sau đó ghi chép lại sổ sách cho gõ rằng, lại viết thêm một phần công văn rồi mới đi tìm Lục Cẩm Dao và An Dương nói chuyện góp vốn.
Phố ăn vặt đã mở hơn một tháng, phí thuê thu một lần ba tháng, hiện giờ đã cho thuê được hai mươi mốt quầy hàng, ngoại trừ Đa Bảo Các có tính thêm phí hoa hồng, các gian hàng còn lại đều trả phí thuê cố định.
Tính cả phí đặt cọc, quý đầu tiên đã thu được một trăm hai mươi lượng bạc phí thuê, mà phần hoa hồng nhận từ Đa Bảo Các trong tháng đầu tiên là năm mươi ba lượng, tổng cộng là một trăm bảy mươi ba lượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-617.html.]
Quầy hàng không cần bạc quay vòng, chỉ cần đưa đặt cọc để giữ chỗ là được, phần còn lại thì mọi người chia nhau.
Lục Cẩm Dao trả hai mươi tám lượng, An Dương mười bốn lượng, nhưng mắt thấy đã kiếm được lời, không lo không hoàn được vốn.
Phố ăn vặt đã có Ngưng Duyệt quản lý, tiệm lẩu có chưởng quầy, mấy cái sạp ăn vặt thì mạnh ai nấy làm, một tháng thu bạc một lần là được, Khương Đường không cần phải lo lắng chuyện kinh doanh ở Thịnh Kinh nữa.
Nàng cầm phần công văn đã viết xong đi tìm Lục Cẩm Dao, Lục Cẩm Dao cũng chưa nói tới chuyện kinh doanh vội mà chỉ hỏi: “Vậy là ngươi đang tính đến Tây Bắc sao?”
Lục Cẩm Dao nói một câu đã trực tiếp chỉ ra ý định của Khương Đường.
Khương Đường cũng không phủ nhận, nói: “Quả thật cũng có một phần nguyên nhân là Cố Kiến Sơn, nhưng thật ra cũng là vì chuyện làm ăn của ta, ta bỏ năm trăm lượng tiền vốn mà đã kiếm lời được hơn một ngàn tám trăm lượng.” Nhưng người bình thường không có nhiều bạc như vậy, cũng không có sẵn đường đi nước bước như vậy, muốn kiếm được chỗ bạc này thật sự rất khó. Nếu lại chờ thêm một thời gian thì sẽ có rất nhiều thương nhân đến Tây Bắc, lúc đó bạc nàng kiếm được tất nhiên sẽ ít đi mấy phần.
Nếu chỉ muốn kiếm mà không muốn tiêu thì cũng không được, Khương Đường định bỏ ra hai trăm lượng bạc để đi phát cháo từ thiện, cũng coi như là kết thiện duyên.
Lục Cẩm Dao cũng hiểu hai nguyên nhân này chính là nguyên nhân chủ yếu, chỉ là Tây Bắc tính thế nào thì cũng kém Thịnh Kinh: “Nếu ngươi cảm thấy chỗ đó không tốt thì cứ về đây, ngươi tính bỏ ra bao nhiêu bạc.”
Hôm nay là ngày hai mươi ba tháng sáu, phố ăn vặt đã tốn hết bảy trăm lượng bạc, tính cả lợi nhuận lần này kiếm được, trong tay Khương Đường bây giờ có hơn một vạn bốn ngàn lượng, bất quá trong đó còn có năm ngàn lượng Trịnh thị cho.
Năm ngàn lượng này nếu không phải đến lúc cấp bách thì sẽ không động vào. Cho dù là kiếm bạc thì cũng không thể nào quăng hết vốn vào đó.
Tuy là lúc này chưa xảy ra chuyện gì, nhưng nếu tới lúc xảy ra chuyện thì xem như là mất hoàn toàn số vốn.
Mất tầm mấy ngàn lượng Khương Đường vẫn có thể chấp nhận được, nhưng mất một vạn lượng thì chẳng khác nào mất hết toàn bộ tài sản.
Khương Đường dự tính sẽ bỏ ra trước một ngàn lượng, tham lam quá nàng lại nuốt không trôi.
Lục Cẩm Dao nói: “Ta bỏ ra năm trăm lượng bạc, người là người của ngươi, hoa hồng… ta lấy hai phần.”