Cố Tiêu tròn mắt, nàng  thích  đồ trang sức nên tất nhiên cũng thích đá quý. Nàng  cũng  hỏi Khương Đường mấy thứ  tới từ  mà vẫn đang đắm chiều trong màu sắc sặc sỡ của những viên đá.
Cố Tiêu  một hồi lâu, cụp mắt : “Cái   tính giá từng viên một,  mời sư phó  đây.”
Đa Bảo Các  sư phó chuyên  đồ trang sức,  mang theo một cái kính lúp nhỏ, thận trong xem từng viên từng viên, nhưng Khương Đường cũng  mang hai viên tới cửa hàng khác dò giá, hai viên  ở đây  giá  năm, sáu lượng một viên, cao hơn các cửa hàng trang sức khác một chút.
Sư phó đang bận rộn kiểm tra đá, Khương Đường cùng Cố Tiêu  một bên uống , tốn  nửa canh giờ, giá trị của  bộ đá quý và hai khối ngọc thạch đều   tính toán xong.
Đá quý  giá trong  năm mươi lăm tới tám mươi lượng một viên, tổng cộng hai mươi ba viên, tổng cộng thu  một ngàn sáu trăm tám mươi lượng bạc.
Hai khối ngọc  màu nhạt hơn nhưng   kích thước to hơn,  thể  thành một bộ trang sức, một cặp vòng tay, một cái ngọc bội và một bộ trang sức đội đầu, phần còn dư   thể dùng để chế tạo ống đựng bút hoặc đồ trang trí, như  cũng  thể bán kiếm bạc.
Thu mua những thứ  cũng là một hình thức kinh doanh, nếu   thì  thể bán  kiếm bạc, nếu bán   thì xem như là tổn thất, cái   thể chỉ dựa  những viên đá  mà còn  dựa  tay nghề của sư phó.
Đại sư phụ  định giá hai khối ngọc thạch, một khối trị giá sáu trăm năm mươi lượng, khối còn   giá tám trăm năm mươi lượng.
Biết Khương Đường là  quen, hai bên cũng thường xuyên buôn bán qua  cho nên giá cả cũng xem như rộng rãi.
Sau khi định giá xong, Cố Tiêu hỏi: “Ngươi từ từ suy nghĩ xem, nếu   bán  thì Đa Bảo Các chính là nơi thích hợp nhất.”
Mấy thứ  Khương Đường  giữ cũng chẳng để  gì, nếu trong nhà  sư phó điêu khắc đá quý, lưu trữ mấy thứ  ít nhất còn   mấy món đồ gia truyền gì đó, nếu   dùng  gì thì chỉ  thể để đó  vật trang trí thôi.
Khương Đường tất nhiên sẽ thích bạc hơn, nàng : “Ta bán.”
Cố Tiêu ghi  thông tin từng viên đá  danh sách theo dõi, ở trong mắt các nàng , mỗi một viên đá đều  tên của nó, chỉ cần ghi  tên, kích thước to nhỏ và giá trị của mỗi viên  cộng  là .
Tổng cộng là ba ngàn một trăm tám mươi lượng bạc.
Cố Tiêu  vui vẻ, nàng  : “Chờ  khi đồ vật   xong,  sẽ tặng ngươi một món nhỏ thế .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-616.html.]
 
Phần lớn nguyên liệu đều dùng chế tạo đồ vật bán kiếm bạc,  thể dùng vật liệu còn thừa để  mấy món đồ nho nhỏ, đến lúc đó tặng cho Khương Đường một ít,   còn  loại nguyên liệu như thế  thì cũng  thể bán cho nàng .
Khương Đường cũng lấy phần của Lưu Dương , tổng cộng là hai trăm chín mươi lượng bạc.
Trừ  tiền vốn, phần chia cho Lưu Đại Lang hẳn là một ngàn  trăm tám mươi lăm lượng, xem như   nàng lời  một ngàn tám trăm năm mươi lăm lượng,  hơn một tháng kiếm  thế  quả thật  nhiều.
Đến Tây Bắc  thể kiếm bạc, nếu  nhiều vốn hơn thì lợi nhuận chắc chắn sẽ cao hơn mấy .
Có  ít  phát hiện   cơ hội kinh doanh như .
Khương Đường  vui vẻ vì kiếm  bạc,  cao hứng vì sắp  tới Tây Bắc, nàng cũng    ngắm thử xem , phong cảnh khác , tri thức cũng khác .
Nhớ tới tin tức Cố Kiến Sơn gửi về cho nàng, dù  vẫn   Tây Bắc  như thế nào nhưng hẳn là  cũng ngóng trông nơi đó càng ngày càng phồn hoa, những chuyện  nàng vẫn  thể giúp .
Khương Đường trở về ngõ Trữ Nguyên một chuyến, đưa cho Lưu Dương phần hoa hồng của ,  đó  cho Bội Lan Tĩnh Mặc mỗi  một bao lì xì năm lượng bạc.
 hai  sống c.h.ế.t  nhận, chuyến  lời   ít , chi phí ăn ở đều là Khương Đường lo,   còn    hổ mà nhận bạc.
Chỉ cần     theo là  nhất,     đủ.
Khương Đường : “Bây giờ nghỉ nửa tháng  , thời gian của chuyến tiếp theo sẽ quyết định ,   vất vả các ngươi.”
Lần   về chỉ nghỉ ngơi  một chút,  thăm  trong nhà, nửa tháng thật sự qua  mau.
Khương Đường sẽ đến Tây Bắc  để sắp xếp công việc,  bán đồ hàng thì  nhất   cửa hàng,  kho hàng, cũng   nơi để    thể ở .